Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng muốn hành động thì phải tính đến những cản trở ở phương diện khác, chuyện này khó mà thực hiện được.
Chỉ còn hai ba ngày nữa là Du Trùng sẽ về, Lâm Hòa Tây quyết định đợi anh.
Kết thúc show thời trang, ngày hôm sau người đồng nghiệp của Lâm Hòa Tây trả phòng bay về nước.
Lâm Hòa Tây vẫn còn đang nghỉ phép, đương nhiên không đi cùng anh ta.
Trên đường tiễn đồng nghiệp ra sân bay, Triệu Minh Lưu gọi điện thoại đến nhắc cậu đừng lỡ hẹn.
Lâm Hòa Tây thản nhiên cất lời: “Nhìn tôi giống người thất hứa lắm hả?”
Nghe vậy, Triệu Minh Lưu mỉm cười nói bâng quơ ẩn ý: “Tôi đã hẹn thợ trang điểm trước rồi, không cần anh phải chuẩn bị quần áo đâu, tối nay tôi sẽ cho người đi mua, anh thích kiểu dáng nào?”
Lâm Hòa Tây nghiêm túc suy nghĩ thật, như thể trong đầu đã phác họa lên đường nét mơ hồ, cậu trả lời rất lưu loát tự nhiên: “Tôi muốn tóc giả xoăn dài, váy và giày phải tôn dáng, cụ thể ra làm sao thì cậu bảo người của cậu hỏi nhân viên bán hàng.”
“Được.” – Triệu Minh Lưu đồng ý rất sảng khoái, hỏi thêm số đo và chiều cao của cậu, cuối cùng ám thị – “Tôi còn chuẩn bị cho anh một bất ngờ đấy.”
Quá hiểu tác phong hành động của đối phương, Lâm Hòa Tây đưa ra ý kiến với “bất ngờ” của hắn: “Không cần bất ngờ đâu, đừng dọa tôi sợ là được.”
Triệu Minh Lưu ở đầu bên kia chỉ cười không nói.
Du Trùng và cấp dưới công tác bên ngoài, vốn dĩ dự định sau Halloween một ngày mới về, trải qua cơ số lần điều chỉnh lịch trình, cuối cùng hoàn thành công việc trước một ngày.
Du Trùng để những người khác ở lại khách sạn xử lý công đoạn cuối còn mình thì đáp máy bay về vào đúng ngày Halloween.
Vừa về đến nhà, buông hành lý xuống, Du Trùng vội vàng tắm rửa thay quần áo, muốn đến khách sạn tìm Lâm Hòa Tây.
Còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Chu Huyên.
Biết tin anh đã về, đối phương rủ anh đến tham gia tiệc rượu chủ đề Halloween ở bar.
Du Trùng không hứng thú, bây giờ anh chỉ muốn gặp Lâm Hòa Tây sớm hơn một chút, lập tức mở miệng từ chối luôn.
Chu Huyên nói qua điện thoại: “Triệu Minh Lưu bảo tôi gọi ông đến, ông không đến thật à?”
Du Trùng nói: “Tối nay tôi còn có việc.”
“Việc gì? Đi tìm Lâm Hòa Tây à?” – Chu Huyên lười biếng bật cười – “Halloween là ngày lễ của nước ngoài, cậu ấy đã ở Mỹ mấy năm, chưa biết chừng đã ra ngoài đón lễ rồi cũng nên.
Ông đã hẹn cậu ấy trước chưa?”
Du Trùng im lặng: “Chưa.”
Biết ngay anh sẽ trả lời như vậy, Chu Huyên nói: “Tôi gọi điện thoại qua hỏi hộ ông.”
Hai người cúp máy trước, Du Trùng đã đi đến bên cửa quay ngược lại phòng khách ngồi.
Hai phút sau, Chu Huyên gọi đến: “Tôi đã hỏi người của khách sạn rồi, bọn họ nói Lâm Hòa Tây không có trong phòng.”
Du Trùng chỉ đành từ bỏ ý định tìm Lâm Hòa Tây, lên tầng thay một chiếc sơ mi đen.
Bọn họ đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố ăn tối trước, sau đó mới đến quán bar vào giờ bắt đầu tiệc rượu
Rõ ràng không phải ngày lễ tình nhân mà đâu đâu cũng thấy người ta có đôi có cặp.
Đến nhà hàng ăn cơm, ngay cả trên thực đơn điện tử thì những combo cho cặp đôi cũng được đẩy lên đầu.
Du Trùng và Chu Huyên, hai người đàn ông ngồi lẫn trong đó rất thu hút ánh nhìn.
Thậm chí anh ta còn hối hận vì mình đã gọi Du Trùng ra ngoài ăn cơm.
Trong lúc chờ đợi nhân viên mang đồ ăn lên, anh ta chống cằm buồn chán nhìn Du Trùng:
– Ông nói xem chúng ta có xui quá không? Ra ngoài ăn lúc nào mà chẳng được, vậy mà cứ chọn đúng ngay ngày lễ.
Còn ngồi đối diện anh em lớn lên từ bé với nhau, chán ơi là chán.
Nghe vậy, Du Trùng châm chọc anh ta:
– Đừng vơ tôi và ông vào với nhau, tôi và ông khác nhau đấy.
Chu Huyên khẽ cười:
– Khác ở đâu? Tôi độc thân, ông cũng thế.
– Ông nói không sai.
Du Trùng chậm rãi gật đầu, sau đó cười lạnh một tiếng:
– Nhưng, hôm nay tôi độc thân, ngày mai thì chưa chắc.
Còn ông, – Du Trùng liếc mắt nhìn anh ta – Hôm nay độc thân, ngày mai vẫn độc thân.
Chu Huyên tức cứng họng.
Tiệc rượu Halloween bắt đầu vào tám giờ tối, lúc Chu Huyên và Du Trùng đến đã nhìn thấy có người lục tục vào trong.
Nhân viên bảo vệ của bar đứng bên ngoài kiểm tra đối chiếu chứng minh thư khách tới, những người đó đã được đào tạo từ trước, nhận ra Chu Huyên và Du Trùng, không bắt bọn họ phải đưa bất cứ thông tin hội viên nào, lập tức cung kính mời hai người vào trong.
Trong cánh cửa thông vào trong bar còn một đoạn đường, cạnh cánh cửa thứ hai cũng có nhân viên canh gác, nhắc nhở mỗi vị khách lấy mặt nạ và kẹo trong hộp quà.
Mặt nạ của khách nam và nữ đều có hình thức và màu sắc khác nhau, những chiếc mặt nạ có màu sắc giống nhau đều được thiết kế theo kiểu cặp đôi.
Du Trùng thuận tay chọn một chiếc mặt nạ màu đen hình thức bình thường đeo lên, xoay người quăng hộp kẹo trong tay cho Chu Huyên.
Đoán rằng có lẽ hộp kẹo này chính là công cụ để giao lưu với những người khác trong bar, Chu Huyên vừa lòng nhận lấy.
Bước vào trong cánh cửa thứ hai mới coi như bước vào khu vực hoạt động của quán bar.
Nhân viên phục vụ đứng hai bên cửa phân phát rượu nước cho khách bước vào.
Hai người đều nhận lấy rượu vang từ tay nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, đi vào khu ghế ngồi.
Nhiệt độ trong bar tương đối cao, không khí vừa nóng nực vừa bí bách.
Du Trùng ngồi xuống, vươn tay cởi hai khuy áo sơ mi bên trên.
Mới cởi ra, còn chưa kịp buông tay xuống đã có một cô gái trẻ đeo mặt nạ bước đến gần, vươn tay xoa nhẹ lên đường cơ bắp cánh tay bên dưới áo sơ mi, đầu lưỡi khẽ cong, hỏi với vẻ mờ ám:
– Anh có kẹo không? Không cho kẹo thì em quấy rối đấy.
Du Trùng thờ ơ đẩy cô gái ra, nói thẳng:
– Tôi không có hứng thú với cô.
Cô gái thất vọng rời khỏi.
Chu Huyên ngồi cạnh quan sát toàn bộ quá trình, quăng kẹo trong tay mình lên rồi bắt lấy chính xác.
Tiếp đó nhướng mày ra vẻ hứng thú:
– Thú vị đấy.
Nghe vậy Du Trùng liếc nhìn anh ta:
– Sao nào? Ông cũng muốn thử à?
– Tôi vốn dĩ không có ý gì.
Nhưng mà, – Lập tức thay đổi bộ dạng cà lơ phất phơ vừa rồi, Chu Huyên gõ gõ mặt bàn với vẻ mặt khiêu khích – Ông đã nói ngày mai tôi không thể thoát ế được mà, hôm nay tôi sẽ thoát ế ở ngay đây cho ông xem.
Du Trùng gật đầu, chẳng để ý, giọng nói mang ý cười nhạo rõ ràng:
– Vậy tôi sẽ chờ.
Chu Huyên nói được làm được, anh ta ngẩng đầu lên nghiêm túc tìm mục tiêu trong cả quán bar này.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Du Trùng cúi đầu thưởng thức rượu vang, Chu Huyên đã xác định được mục tiêu, ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên nhìn chỗ quầy bar:
– Bên kia thế nào?
Nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, Du Trùng thấy một cô gái.
Tuy rằng cô gái đang ngồi trên chiếc ghế quầy bar,