Mấy người đàn ông vây quanh cô gái tự biết không còn đất diễn, thức thời rời khỏi đây.
Chu Huyên đứng bên cạnh một lúc, cuối cùng không nhịn được, bực bội nhắc nhở:
~ Hai người xong chưa vậy?
Bấy giờ hai người trước mặt mới chịu tách nhau lùi về sau.
Chu Huyên hết nhìn cô gái đeo mặt nạ rồi lại nhìn Du Trùng, nhất thời không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
Chỉ nhìn thấy cô gái hôn Du Trùng tháo mặt nạ xuống để lộ toàn bộ gương mặt.
Anh ta nhìn chằm chằm đối phương mấy giây, khuôn mặt mới từ từ hiện lên biểu cảm ngạc nhiên:
~ Lâm Hòa Tây còn có em gái hả?
Cô gái mỉm cười, vậy mà khi cất giọng lên lại là giọng nam rõ ràng trong trẻo:
~ Cậu còn không biết tôi có em gái hay không à?
Chu Huyên sững người, cuối cùng đầu óc mới ngộ ra, trố mắt nhìn Lâm Hòa Tây một hồi lâu không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Lâm Hòa Tây nhún vai ra vẻ vô
~ Đừng hiểu lầm, tôi không có sở thích đặc biệt vậy đâu, chẳng qua đánh cược thua Triệu Minh Lưu nên mới phải mặc thế này thôi.
Môi Chu Huyên run rẩy, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Du Trùng không vui ngất lời:
~ Ông còn muốn nhìn chằm chăm cậu ấy đến khi nào?
Chu Huyên không nhịn được chậc một tiếng:
~ Được, được, được, tôi không nhìn được chưa.
Nhưng mà, - Anh ta vươn tay vuốt cằm - Cho dù tôi có không nhìn, cậu ấy ăn mặc thế này trong quán bar thì những người đàn ông khác cũng sẽ nhìn thôi.
Du Trùng nói với Lâm Hòa Tây:
~ Có mang áo khoác không?
~ Có mang, để ở chỗ Triệu Minh Lưu.
- Lâm Hòa Tây lơ đãng ngồi xuống quầy bar, - Tôi đâu phải con gái, bọn họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn đi.
Đi biển chơi còn mặc ít hơn thế này.
Du Trùng không nói thêm gì, Lâm Hòa Tây nhìn biểu cảm trên gương mặt anh theo phản xạ, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc mặt nạ, cho nên cậu cũng không để bụng chuyện nhỏ nhặt này.
Gặp được Lâm Hòa Tây ở quán bar, giờ phút này Du Trùng chỉ muốn dẫn cậu về nhà.
Chu Huyên không đi chung với bọn họ, quyết định ở lại quán bar tìm mục tiêu khác.
Lâm Hòa Tây và Du Trùng về trước.
Chuẩn bị về, cậu gọi điện thoại cho Triệu Minh Lưu bảo hắn mang áo của mình qua đây.
Trong lúc đợi đối phương mang đồ tới, Lâm Hòa Tây nhớ lần trước đến đây mình có đặt thẻ phòng bên dưới chai rượu
không mang về, bèn tìm bartender hỏi thẻ phòng có còn không.
Hiển nhiên biết trước Lâm Hòa Tây sẽ quay lại lấy thẻ phòng, bartender đã giúp cậu cất vào trong ngăn kéo.
Bấy giờ Lâm Hòa Tây hỏi, anh ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cúi đầu tìm thẻ phòng trong
ngăn kéo trả cho cậu.
Du Trùng đứng bên cạnh nghe cả cuộc đối thoại của hai người, suy nghĩ một lát, chợt cất tiếng hỏi:
~ Lần trước em cố ý để thẻ phòng ở đây à?
Lâm Hòa Tây chỉ cười chứ không nói.
Trong lòng Du Trùng đã tự đưa ra kết luận bèn tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng ấy:
~ Uống say cũng cố ý đúng không?
Nụ cười trên mặt Lâm Hòa Tây càng thêm sâu.
Có thể nhìn ra không ít thông tin trong nụ cười của cậu, Du Trùng híp mắt, khẳng định một câu:
~ Tối hôm ấy em không hề uống say, em cố ý thử anh à?
Lâm Hòa Tây thở dài:
~ Không hổ là người em yêu.
Du Trùng vươn tay bóp má cậu, gần giọng:
~ Bây giờ em cứ đắc ý đi, tối nay là lúc em phải khóc.
Lời của anh chẳng hề đe dọa được đến Lâm Hòa Tây, cậu chợt nói:
~ Nói ra thì, ~ Lâm Hòa Tây tỏ ra nghỉ ngờ, không giống như giả vờ - Ban nãy khi hôn anh, sao em cứ cảm thấy kỹ năng hôn của anh thụt lùi không ít nhỉ?
Dứt lời, thậm chí cậu còn trắng trợn liếc nhìn phía dưới Du Trùng.
Du Trùng sa sầm mặt, bóp căm khiến cậu ngửa mặt lên, nghiến răng nghiến lợi gần từng chữ:
~ Em đang ám chỉ anh cái gì đấy?
Lâm Hòa Tây ngây thơ lắc đầu:
~ Em không hề.
Du Trùng không so đo với cậu, bởi vì Triệu Minh Lưu đã mang áo khoác đến rồi.
Đối phương cầm áo khoác đưa cho Lâm Hòa Tây, nhưng người chủ động vươn tay ra lấy là Du Trùng đứng bên cạnh.
Triệu Minh Lưu lập tức hiểu ra, nhìn về hai người với ánh mắt tò mò.
Du Trùng tự động lờ đi ánh mắt tò mò tìm hiểu của hắn, còn Lâm Hòa Tây chẳng hề nhìn thấy.
Cậu vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc đối thoại với Du Trùng, chưa thể hoàn hồn về.
Cậu đã từng lo lắng thiếu mất ba năm bên nhau, sau này quay lại với Du Trùng thì hai người phải sống chung thế nào.
Thậm chí cậu còn đưa ra vô số giả thiết trong lòng.
Bây giờ mới nhận ra rằng, quả thực Du
Trùng đã thay đổi rất nhiều so với ba năm trước đây, song lại như chẳng thay đổi gì hết.
Dáng vẻ và giọng điệu khi Du Trùng nói chuyện với cậu vẫn y hệt ba năm trước.
Suýt nữa đã khiến cậu không thể nhận ra bản thân là bản thân của ba năm trước hay bản thân của ba năm sau.
Hai người lấy được áo khoác, tạm biệt Triệu Minh Lưu rồi rời khỏi quán bar.
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn bên trong một chút.
Hai người vừa ra khỏi cánh cửa, Lâm Hòa Tây định với áo khoác trong tay Du Trùng để mặc, nhưng anh đã khoác áo lên vai cậu trước.
Che kín lưng và xương
quai xanh của cậu.
Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn gương mặt anh, bây giờ không còn mặt nạ che chắn, đủ để cậu nhìn thấy rõ ràng Du Trùng vẫn khó chịu vì những người đàn ông khác nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Hòa Tây không khỏi bật cười, xuyên hai tay qua tay áo, mặc vào cẩn thận, ngoan ngoãn hỏi:
~ Bây giờ đã được chưa?
Du Trùng cụp mi nhìn đôi chân để lộ bên ngoài của cậu.
Lâm Hòa Tây nhún vai:
~ Cái này em chịu.
Du Trùng khẽ hừ lạnh, không nói gì thêm, thuận tay ôm lấy vai cậu dẫn cậu đến bã
Đi đến chỗ không người, anh chợt dừng bước, quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ mang cảm xúc gì.
Nhận thấy cảm xúc trên gương mặt anh thay đổi, Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:
~ Anh không định bắt em mua quần rồi mặc luôn ở đây đấy chứ?
Du Trùng phủ nhận:
~ Không phải.
Lâm Hòa Tây hỏi:
~ Vậy thì có chuyện gì?
Gương mặt Du Trùng thoáng qua vẻ cổ quái, đôi mày