Nhà vệ sinh không mở đèn.
Một mảng tối đen, lặng yên không tiếng động.
Chỉ có ánh trăng nhàn nhạt theo khe hở của cửa sổ chiếu vào, trước mắt mơ hồ, bóng người cao lớn. Lưng Nguyễn Tầm Tầm dán chặt lấy cánh cửa, bị ép ngẩng đầu.
Trên môi ấm áp, mang theo một luồng hơi thở mát lạnh.
Cô giơ tay sờ đường nét của người nọ, có hơi không xác định hỏi: “Chu Thời Diệc?”
Ngoài cửa là tiếng chơi đùa ồn ã.
Và không khí yên tĩnh, căng thẳng, nhịp tim bên trong cánh cửa đã trở thành sự tương phản cực độ.
Chu Thời Diệc nắm chặt tay cô, kéo xuống, khóa chặt sau lưng cô. Đôi tay đó vừa gầy lại nhỏ, nắm trong tay mềm mại tinh tế, cả người anh đẩy lên, dần dần hôn sâu thêm, giọng nói trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói không còn sự lãnh đạm xa cách thường ngày.
Nguyễn Tầm Tầm ngửa đầu tiếp nhận, chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ qua mặt cô, tim đập nhanh, gánh nặng trong lòng được giải tỏa ngay lập tức, hai tay cô ôm lấy cổ anh, tiến lên nghênh tiếp.
Nếu như nói lúc trước Chu Thời Diệc vẫn cẩn thận thăm dò từng li từng tí thì bây giờ hành động phối hợp này của cô đã khiến anh càng dùng sức thưởng thức nụ hôn này, mùi vị ngọt ngào, gần như làm người ta mê muội.
Hình như, cả người giống như bị thiêu đốt vậy.
Anh chưa từng mất khống chế như thế này, anh hận không thể làm cô tan vào cơ thể mình.
Anh biết,
Anh xong rồi.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn cố gắng khống chế chính mình, chưa bao giờ để tình cảm chi phối, cuối cùng hôm nay đã hoàn toàn đổ vỡ, lý trí cũng bị tình cảm dẫn đường.
Trong lòng có một sợi dây bị kéo căng,
Có lẽ lúc cô giúp Hứa Diễn thắng cái xe kia về, có lẽ là lúc nhìn thấy tấm hình kia, hoặc là có lẽ trước đây, đã sớm muốn như vậy rồi.
Chuyện mà anh cho rằng cả đời mình cũng sẽ không làm,
Thế nhưng sao lại thoải mái như thế?
Nhà vệ sinh yên tĩnh,
Hai người dây dưa ở cửa, cô dán vào cánh cửa,
Chu Thời Diệc dán vào cô,
Chỉ còn lại tiếng thở dốc hoặc thô hoặc cạn.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói: “Tầm Tầm đi đâu rồi?”
Đại Bao nói: “Vào nhà vệ sinh, vừa thấy cô ấy đi vào.”
Hứa Diễn lườm anh ta một cái: “Anh nhìn lén cô ấy đi vệ sinh à?”
Đại Bao quả thực là cạn lời, lườm lại một cái: “Cậu không cần sửa não à, chẳng qua tôi vừa vặn nhìn thấy cô ấy đi vào thôi.”
Nếu như anh không nhìn lầm thì hình như là bị Thời Nhất kéo vào….
Bên trong.
Chu Thời Diệc vòng lấy cô, không ngừng hôn lên môi cô, sau đó mới nói: “Sao em lại quen biết nó?”
Nguyễn Tầm Tầm thấp giọng nói: “Lúc học cao trung, mẹ em đã qua đời được hai ba năm, bố em đi tìm người khác, không dám mang về nhà, em tò mò nên mới theo dõi ông ấy, người phụ nữ đó chính là mẹ anh ta, khi đó mẹ anh ta vừa ly hôn, anh ta được xử đi theo bố, tình cảm của anh ta với bố không tốt nên thường thường lén lút đi theo mẹ nên mới quen biết.”
Đầu Chu Thời Diệc gác lên vai cô: “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười, nghĩ đến năm ấy mới quen Hứa Diễn: “Anh ta chính là một đứa trẻ, cảm thấy em muốn cướp mẹ của anh ta nên mới đầu rất ghét em, sau đó, bố anh ta tái hôn, một mình anh ta chạy đến quán bar uống rượu, uống say rồi gọi điện cho em, em cảm thấy anh ta thật đáng thương, cứ vậy mà quen thôi.”
Chu Thời Diệc đặt toàn bộ trọng lượng lên người cô, nhà vệ sinh yên lặng.
Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Hứa Diễn: “Tầm Tầm…..”
Đại Bao nói: “A Diễn, hay là cậu về trước đi.”
……….
Hứa Diễn không chịu đi: “Tôi muốn đưa cô ấy về.”
Đại Bao lườm một cái: “Chúng tôi sẽ đưa về, cậu đừng lo nữa.”
Cuối cùng Hứa Diễn vẫn là được Đại Bao khuyên nhủ đi về rồi.
Đầu của Chu Thời Diệc còn gác trên vai cô, Nguyễn Tầm Tầm đẩy anh một cái: “Đứng dậy, nặng chết rồi này.”
“Đi ra ngoài thôi.”
“Ừ.”
Cô bắt đầu sửa lại quần áo.
Dựa vào ánh trăng, anh khoanh tay ung dung nhìn cô.
Nguyễn Tầm Tầm không thẹn thùng chút nào, trái lại ánh mắt còn lớn mật nhìn lại anh: “Đẹp không?”
Con gái cứ tẻ nhạt như vậy, tính toán chi li, cứ muốn nghe thấy chữ “Đẹp” từ trong miệng anh.
Chu Thời Diệc nhíu nhíu mày: “Không xấu.”
Mẹ kiếp, nói lời đẹp đẽ thì sẽ chết phải không?
Nguyễn Tầm Tầm mắng nhỏ một tiếng.
Ngoài cửa, Đại Bao nói với Từ Thịnh: “Tớ đi trước đây, lát nữa để Thời Nhất đưa Tầm Tầm về đi.”
Từ Thịnh tức giận: “Phí lời, chẳng lẽ là tớ đưa về?”
“…..”
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Trong bóng tối, Nguyễn Tầm Tầm ngẩng đầu nhìn Chu Thời Diệc: “Từ Thịnh rất ghét em à? Em chưa từng đắc tội với anh ta mà?”
“Cũng được.”
“Hả?”
Chu Thời Diệc hơi liếc mắt đánh giá cô: “Bình thường ngực phẳng trước mặt nó đều không chen mồm vào được, em còn có thể nói hai câu.”
“….”
Cúp C rất nhỏ sao?
Hai người mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Từ Thịnh cầm điều khiển ngồi trên ghế sô pha xem thi đấu, không hề liếc mắt nhìn hai người họ: “Lúc đi ra ngoài làm phiền khóa cửa lại.”
Nguyễn Tầm Tầm không hiểu sao lại có hơi lúng túng.
Dáng vẻ Chu Thời Diệc tự nhiên, giống như vừa rồi người ở trong nhà vệ sinh cưỡng hôn cô không phải là anh vậy, hai tay cho vào túi “À” lên một tiếng: “Chúng tớ đi trước, cậu ngủ sớm một chút.”
Từ Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết, chỉ là không ai nói ra, anh không nói, tôi cũng không hỏi, chờ đến khi anh tình nguyện nói ra thì tôi lại tiếp tục nghe. Giữa người và người, muốn bồi dưỡng thành loại hiểu ngầm này thì đến tột cùng cần phải trải qua bao nhiêu chuyện?
Hoặc là nói, sự tín nhiệm có bao nhiêu bền vững.
Nguyễn Tầm tầm bỗng nhiên có một chút hâm mộ tình hữu nghị này của đàn ông.
Hai người đi về phía bãi đậu xe, Nguyễn Tầm Tầm nghiêng đầu hỏi anh: “Anh quen biết bọn họ lâu lắm rồi sao?”
Chu Thời Diệc nhấn chìa khóa mở khóa, mở cửa xe, nói: “A Thịnh lâu nhất, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.”
“Nếu có một ngày, anh ta bán đứng anh…. Hoặc là nói, anh ta thích người mà anh thích.”
Chu Thời Diệc đang khởi động xe, sau khi nghe nửa câu thì cười cười: “Thẩm mỹ của anh và A Thịnh không giống nhau.”
“….. Em chỉ là đang ví dụ thôi.”
Xe khởi động, một lúc lâu sau anh bỗng nhiên nói: “Không đâu.”
Giọng nói kiên định.
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như nói với chính mình, lại giống như nói với anh: “Ban đầu em cũng cho rằng là sẽ không đâu.”
Chu Thời Diệc trong nháy mắt hiểu ra.
Cô đang nói Trần Kỳ Bối.
Tâm tình bỗng nhiên có hơi phức tạp.
Xe chạy đến cửa siêu thị, Chu Thời Diệc dừng xe: “Em ngồi đây, anh đi mua chút đồ.”
“Mua gì?”
Chu Thời Diệc nói: “Mua ra trải giường, nếu không buổi tối em ngủ thế nào?”
Nguyễn Tầm Tầm đẩy cửa xuống xe: “Cùng đi đi.”
Gần đến giờ tan làm ca đêm, trong siêu thị vắng vẻ, không có người nào.
Hai người đi tới khu đồ dùng cho giường.
Mua ra trải giường, giống như có một chút…..
Chu Thời Diệc trực tiếp nói với nhân viên muốn một cái ra trải giường màu xanh đậm.
Nguyễn Tầm Tầm lại say mê nhìn một cái ra trải giường khác ở bên cạnh.
Nhân viên vội vã đưa mắt ra hiệu: “Tiểu thư thật là có ánh mắt, ra trải giường Noel này có giá đặc biệt, bán rất chạy, còn lại một cái cuối cùng, cô có muốn mua không?”
Cho dù thế nào thì siêu thị chính là như vậy, mặc kệ là đến lúc nào, đó mãi mãi là cái cuối cùng.
Tuy răng Nguyễn Tầm Tầm không có tâm tư thiếu nữ phấn hồng gì, thế nhưng lại không có