Thời gian xuất phát đã xác định, mấy ngày nay Chu Thời Diệc có hơi bận, mở server, anh ở công ty tăng ca cả ngày lẫn đêm. Dường như Nguyễn Tầm Tầm còn bận rộn hơn anh, đã mấy ngày hai người không liên lạc với nhau rồi.
Nguyễn Tầm Tầm thật sự bận bịu đến mức sắp bay lên rồi, cô rời khỏi nhà Chu Thời Diệc, về trường thi lại, bổ sung giấy xin nghỉ còn thiếu, lại bắt đầu thu dọn đồ quay về.
Nguyễn Tầm Tầm từ dưới bàn kéo ra một cái vali lớn màu xám bạc, trên vali dán nhiều sticker.
Đại Bảo mới từ bên ngoài về, thấy cô xếp đồ vào trong vali thì nhanh chân đến trước mặt cô chất vấn: “Cậu dọn đồ đi đâu? Sao vừa về đã muốn đi rồi? Bởi vì một Trần Kỳ Bối mà ngay cả phòng 507 chúng tớ cậu cũng không cần đúng không? Mẹ kiếp! Mấy năm nay bà đây móc tim móc phổi cậu đều không nhìn thấy đúng không?”
Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ tới Đại Bảo sẽ có phản ứng lớn như vậy, trái tim cô thắt lại.
Thật ra người có bề ngoài có vẻ kiên cường nhưng nội tâm đều sẽ có một mặt yếu ớt, thời gian qua luôn thấy nữ siêu nhân Đại Bảo cứng hơn kim cương nhưng cũng sẽ có lúc sợ mất đi.
Cô chưa bao giờ là người biết an ủi, cũng chưa bao giờ là người biết nói những lời buồn nôn, bỗng nhiên không biết nói gì, sửng sốt nửa ngày mới mở miệng giải thích: “Xin lỗi, chưa kịp nói với cậu, nghỉ đông tớ muốn đi đến nơi khác một chuyến.”
Đại Bảo khoanh tay: “Đi bao lâu?”
“Không biết, xem tình hình.” Nguyễn Tầm Tầm lấy áo có lớp lót bằng bông vắt lên vai: “Cậu nói xem lúc này ở phương nam có lạnh không? Hay là mang theo một vài bộ đồ lông?”
“Lạnh chứ, sao lại không lạnh?” Đại Bảo xì một tiếng: “Xí, sao tớ biết được, rốt cuộc là cậu đi đâu? Đừng làm cho bà đây lo lắng, mẹ kiếp mấy ngày trước bà đây còn lo lắng cho cậu đến ăn không ngon.”
“Thật sao?” Nguyễn Tầm Tầm nhìn cô ấy một chút rồi đưa tay bóp cánh tay cô ấy: “Nhưng tớ thấy rõ ràng là cậu còn cường tráng lắm.”
Đại Bảo vỗ một cái lên đầu cô: “Con mẹ nó rốt cuộc cậu đi đâu?”
Động tác trên tay Nguyễn Tầm Tầm dừng lại, hơi nghiêng nghiêng đầu: “Nhã Giang.”
“Cậu làm gì ở đó?”
Nguyễn Tầm Tầm ngẩn ra, bịa chuyện nói: “Hưởng tuần trăng mật.”
Đại Bảo mắng: “Bệnh thần kinh, đi với ai?”
“Chu Thời Diệc.” Cô nói không e dè chút nào.
“Mẹ nó, hai người các cậu làm cùng nhau rồi à?”
Nguyễn Tầm Tầm không vui nhíu mày: “Còn chưa làm đâu.”
Đại Bảo: “……”
Bầu không khí trong nháy mắt có hơi lúng túng, bởi vì có một người từ ngoài cửa đi tới.
Trần Kỳ Bối đứng ở cửa nhìn cô thu dọn đồ đạc, trước sau không mở miệng, yên lặng đi tới chỗ của mình, Đại Bảo cũng làm như không thấy, bĩu môi về chỗ của mình, trong phòng lâm vào bầu không khí quỷ dị.
Trạng thái như vậy là tình trạng bình thường mấy ngày nay trong phòng.
Ai cũng không ngờ tới.
Trần Kỳ Bối bỗng nhiên xoay người, nói: “Xin lỗi.”
Nguyễn Tầm Tầm ung dung thản nhiên tiếp tục thu dọn đồ đạc, cô không có cách nào nói hai chữ không sao một cách nhẹ như mây gió, không phải cô lòng dạ nhỏ mọn mà là vì cô quá để ý.
Tính tình cô lạnh nhạt, bạn bè thân thiết cũng ít ỏi.
Hình như có ai đó từng nói, nếu như sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè vậy thì nhất định là bọn họ chưa từng yêu.
Bạn tốt cũng giống vậy.
Càng quan tâm thì càng đau lòng.
Trên đời vốn cũng không có chuyện tha thứ.
Ngoài miệng nói tha thứ nhưng trong lòng lại có khúc mắc, chuyện như vậy cô sẽ không làm.
Không tha thứ không có nghĩa là tội không thể tha.
Tương lai có nhiều con đường phải đi như vậy, cho nên cuối cùng con người vẫn phải lựa chọn một con đường mà mình muốn đi thôi.
Thời gian cuối cùng rồi sẽ qua,
Cũng có thể dần quên đi tất cả.
…………
Nguyễn Tầm Tầm vẫy tay với Đại Bảo một cái, kéo vali từ trong phòng đi ra, trực tiếp quay về nhà cũ ở ngoại thành.
Nhà cũ ở ngoại thành đã được xây dựng nhiều năm, ngói đen gạch trắng, cô lấy chìa khóa dưới chậu hoa ở bên hông cửa, mở cửa đi vào. Đã một khoảng thời gian rồi cô không về đây, căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo buồn tẻ.
Nguyễn Tầm Tầm tìm một vòng, Nguyễn Minh Sơn không ở nhà, cô đặt vali xuống chạy đến tiệm đồ cổ tìm một vòng, cửa tiệm đóng chặt, bụi trên ổ khóa rơi xuống, hình như đã rất lâu chưa mở cửa rồi.
Cô chạy qua bên cạnh hỏi: “Chú Lục, bố cháu đâu?”
Chú Lục đội mũ lính cũ kỹ đang phơi nắng, ngẩng đầu, thấy là con gái xinh đẹp của lão Nguyễn bên cạnh thì cười nói: “Tầm Tầm à, cháu về rồi sao? Bố cháu đã đi ra ngoài rồi, đã lâu lắm không mở cửa rồi!”
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng: “Ông ấy có nói khi nào về không chú?”
Chú Lục cẩn thận suy nghĩ một chút: “Chuyện này cũng chưa nói, nhưng mà ông ấy có nói, nếu cháu về thì bảo cháu qua nhà thím Thẩm bên cạnh ăn cơm, ông ấy đã nói với cháu rồi, ăn đồ ăn bên ngoài ít thôi, còn có, ông ấy để lại tiền cho cháu, ở chỗ cũ.”
Nguyễn Tầm Tầm nói tiếng cảm ơn chú Lục, sau đó đi ra ngoài.
Cô tính toán thời gian một chút, hôm nay là ngày 31, ngày mai chính là năm mới rồi.
Nguyễn Minh Sơn đã đi hơn một tháng rồi.
Không biết, ông ấy có thể trở về trước âm lịch hay không.
Bầu trời lại bắt đầu có từng sợi bông bay xuống.
Nguyễn Tầm Tầm lơ đãng đi về nhà cũ, khóa trái mình trong phòng, giữa lúc mơ màng ngủ thiếp đi, cô mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.
Nguyễn Minh Sơn dẫn cô đi lên núi đào đất, bắt giun, bắt đom đóm; xuống nước bắt cá, lật đá cuội……..
Tuy rằng khi còn nhỏ điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng Nguyễn Minh Sơn rất thương cô cũng rất yêu mẹ cô, không biết bắt đầu từ khi nào, ông và mẹ cãi vã ngày càng nhiều, thậm chí có lúc ầm ĩ kịch liệt ở ngay trước mặt cô, đập bàn, ném chén bát….. Nguyễn Minh Sơn dần dần trở nên không thích về nhà, ban đêm trực tiếp ở lại tiệm đồ cổ, sau một thời gian dài mà chỉ đơn giản ở trong một gian phòng nhỏ, dường như chưa từng quay về.
Sau đó, hàng xóm láng giềng bắt đầu đồn đãi ra ngoài, nói Nguyễn Minh Sơn nuôi tình nhân ở bên ngoài, mới đầu Nguyễn Tầm Tầm không tin, không lâu sau cô liền nhìn thấy người đàn bà kia ở tiệm đồ cổ.
Cô giống như mẹ, bắt đầu chống lại Nguyễn Minh Sơn, cái nhà này cũng không dung nạp ông.
Cứ vô trí vô giác kéo dài như vậy, cơ thể của mẹ ngày càng sa sút, bắt đầu ở trong phòng hút thuốc cả ngày cả đêm. Có lúc cô đi học về lại không nhận ra cô là ai và bắt đầu nói nhảm với cô, hoặc là vừa đánh vừa chửi.
Có lẽ cuộc đời cô bắt đầu thay đổi từ lúc đó chăng.
Vì vậy mà cô vẫn luôn rất chống đối Nguyễn Minh Sơn.
Cái nhà này tan nát, hơn nửa công lao là của ông ấy.
………
Đêm khuya.
Nguyễn Tầm Tầm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô dụi mắt tỉnh dậy, tìm điện thoại ở đầu giường, lại nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, bắt máy, giọng nói lười biếng nhu hòa: “Sao?”
Giọng nói Chu Thời Diệc cũng không có cảm xúc gì: “Lấy đồ xong chưa?”
Nguyễn Tầm Tầm chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường: “Hơn nửa đêm gọi cho em là để hỏi em lấy đồ xong chưa sao?”
Anh không để ý cô: “Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát, đến lúc đó tới đón em.”
Nguyễn Tầm Tầm ừm một tiếng: “Không còn gì khác sao?”
“Không