Đêm tối luôn mang đến cho con người ta khả năng thần bí.
Nguyễn Tầm Tầm làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình có thể đánh gục anh. Đồng thời không nghĩ tới điều này còn có Chu Thời Diệc. Đôi môi mềm mại của cô phủ trên môi anh, cũng không có động tác tiến lên mà chỉ là dán vào.
Trên người cô rất lạnh nhưng hơi thở lại nóng, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Anh giơ cao tay, cơ thể lùi ra sau, cố gắng tránh khỏi ngực cô,
Hai người ngã lên cái giường nhỏ 1m5, Chu Thời Diệc cao lớn khỏe mạnh, một mình chiếm nửa giường, cổ của anh bị cô siết chặt lấy, cả người phủ lên người anh.
Chu Thời Diệc bị cô đè lên, bên trong đôi mắt trợn to tràn ngập sự hoảng hốt.
Một giây sau, trên môi anh đau xót, Nguyễn Tầm Tầm cắn mạnh một cái, trong miệng còn đang nói thì thào: “Cắn chết anh, cắn chết anh.” Chu Thời Diệc mắng nhỏ một câu, tay vịn lấy eo cô, xoay người đặt cô dưới thân rồi hôn xuống, linh hoạt quấy đảo trong miệng cô.
Thay đổi tư thế.
Nguyễn Tầm Tầm bị anh đè hôn lên, trên người cảm thấy khô nóng, cả người như nhũn ra, mãi đến tận khi không thể thở nổi thì cô mới không nhịn mà được lẩm bẩm một tiếng…..
Không biết là do uống nhiều hay là do hôn môi mà khuôn mặt cô rất nóng đỏ rực, có hơi bỏng. Cô đưa tay vững vàng ôm lấy cổ anh, ngửa mặt lên nghênh đón.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh.
Có vài thứ không cần nói cũng biết, vạn vật thức tỉnh.
Chu Thời Diệc hôn đủ rồi, thoáng kéo cô ra, nâng người lên, cúi đầu nhìn cô. Một giây sau, cô lại câu tới, trong miệng nói lẩm bẩm: “Lạnh, Thời Nhất, em lạnh….”
Cô nói lạnh.
Anh không đẩy cô ra nữa, tay từ phía dưới luồn vào, quấn eo cô lại, kéo vào trong lòng mình, để đầu cô gối lên ngực mình, thấp giọng hỏi: “Như vậy còn lạnh không?”
Sự ấm áp trên người anh dần truyền đến.
Cô cảm thấy thoải mái rồi, ừm một tiếng. Một lát sau có lẽ hai người ôm nhau quá chặt, lại cảm thấy nóng, tay cô bắt đầu không thành thật mà lôi kéo quần áo, kéo xong của mình lại đến kéo của anh. Anh vừa mới tắm xong nên chỉ mặc một cái áo thun, Nguyễn Tầm Tầm kéo góc áo của anh lên, một phần cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện, Chu Thời Diệc đột nhiên nắm chặt tay cô, cố gắng kiềm chế hơi thở của mình…...
Lại thở ra hai cái mới khiến cho tâm tình mình bình tĩnh hơn một chút.
Phải bình tĩnh phải bình tĩnh…….
Người dưới thân dường như không thành thật chút nào, thật vất vả mới dập được lửa, lập tức lại bị cô khơi lên, anh thở thật mạnh, thậm chí không dám nhìn cô, nghiêng đầu đi, tầm mắt rơi vào nơi khác.
Hô hấp bên tai dần dần tổn định, tay cũng không sờ lung tung nữa, anh quay đầu lại nhìn cô, hai mắt bị ngăn cản, lông mi dài che lấp, hô hấp đều đặn, ngực hơi phập phồng, mái tóc đen dài lòa xòa.
Áo sơ mi bị bung hai nút, vừa vặn ở vị trí ngực, bra màu đen và rãnh ngực sâu, da dẻ nơi đó trắng mềm, hắn nhìn chằm chằm một lúc thì chỉ cảm thấy máu dâng lên, cố gắng bình phục hô hấp của mình, hai tay đưa tới, cài lại.
Không phải bây giờ, không phải bây giờ…..
Sau đó trực tiếp xoay người ngả sang bên cạnh cô, ngửa mặt, thở phào một hơi……
Ngoài cửa sổ gió thổi qua,
Lá rơi,
Cây lay động.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn người đang ngủ say bên cạnh, bỗng nhiên kéo kéo khóe miệng, bất lực đỡ trán.
Chu Thời Diệc, mày thật sự rất khốn kiếp.
Anh kéo kéo khóe miệng, trở về phòng lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
………
Sáng sớm hôm sau.
Khi những tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ, Nguyễn Tầm Tầm mở mắt ra, đầu đau như sắp nứt, não như vỡ vụn, cô dùng sức nhớ lại nhưng ký ức chỉ dừng lại lúc nói chuyện ở cửa sau, sau nửa đêm hoàn toàn không có tý ký ức nào, ngay cả mình về phòng thế nào cô cũng không nhớ.
Vừa mở cửa, Đại Bao và Từ Thịnh từ bên cạnh đi ra, vẻ mặt quái dị liếc nhìn cô một cái, Nguyễn Tầm Tầm xoa cổ, miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Đại Bao vẫy vẫy tay: “Chào buổi sáng, em gái Tầm.”
Từ Thịnh vẫn gật đầu tỏ ý như thường.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, một bóng người thon dài đi tới, Chu Thời Diệc đã tập thể dục buổi sáng về.
Nguyễn Tầm Tầm xoay người vào nhà vệ sinh.
Đại Bao và Từ Thịnh từ sau lưng cô đi tới.
Đại Bao: “Lạnh, A Thịnh, tớ lạnh.”
Từ Thịnh ôm chặt lấy anh ta: “Như vậy còn lạnh không?”
Nguyễn Tầm Tầm không hiểu: “Hai người các anh có bệnh à?”
Đại Bao và Từ Thịnh lén lút nhìn Chu Thời Diệc, khuôn mặt người sau không cảm xúc liếc nhìn bọn họ, hai người trốn chui trốn nhủi chạy mất.
Nguyễn Tầm Tầm đánh răng ở trong nhà vệ sinh chung, Chu Thời Diệc đứng ở cửa phòng, cũng không quay đầu lại, nói: “Ngày hôm nay tụi anh phải đi ra ngoài một chuyến, em và Đinh Vân Sam ở trong khách sạn đừng chạy lung tung.”
Cô nhìn mình trong gương, miệng đầy bọt: “À.”
Chu Thời Diệc thấy dáng vẻ này của cô, rõ ràng là không nhớ chuyện tối hôm qua.
Anh mở cửa phòng ra đi vào.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến: “Các anh đi đâu?”
Chu Thời Diệc dừng chân lại, không quay đầu lại: “Nhã Giang.”
“Tối hôm nay có về không?”
“Xem tình hình.”
Nguyễn Tầm Tầm ngậm một ngụm nước rồi nhổ ra, giống như lơ đãng nói: “Lúc trước anh theo em đòi video, có phải là vì Tiểu Bạch không?”
Chu Thời Diệc sững sờ, lúc này mới quay đầu lại.
Nguyễn Tầm Tầm nhổ ra ngụm nước cuối cùng, bắt đầu rửa mặt: “Vân Sam đã nói với em rồi, em cảm thấy em nợ Tiểu Bạch một lời xin lỗi.”
Anh châm thuốc, dựa vào khung cửa: “Không cần, không liên quan đến em.”
“Tiểu Bạch bị lộ, có phải có người tìm anh ta để gây sự hay không?”
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, chậm rãi nhả ra một làn khói: “Bây giờ còn chưa có.”
“Bây giờ không phải các anh còn đang điều tra vụ án đó chứ?”
“Em không cần phải để ý đến, em ở lại đây đừng chạy lung tung, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên có hơi hiểu cho Đinh Vân Sam.
Công lý, sự thật tất nhiên là quan trọng, nhưng những thứ này cũng không bằng còn sống là quan trọng nhất.
“Có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Chu Thời Diệc không nhịn được nhíu nhíu mày, tắt điếu thuốc, bỗng nhiên đứng thẳng đi về phía cô.
Nhà vệ sinh vốn chật hẹp, anh vừa đi vào liền trở nên chen chúc, anh siết bờ vai cô lại, xoay nửa vòng về phía mình, sau đó chống cô lên trên cửa.
“Em có sợ không?”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, chưa phản ứng lại được.
Anh bổ sung: “Đi theo anh, em có sợ không?”
Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu một cái: “Không….”
Chữ sợ còn chưa ra khỏi miệng thì anh đã cúi đầu, bàn tay thủ sẵn sau gáy cô, tầng tầng hôn xuống.
Lúc bắt đầu vẫn là thăm dò lẫn nhau.
Từng chút, từng chút một.
Sau đó biến thành dây dưa kịch liệt, so với bất kỳ lần nào cũng hơn, giống như đôi tình nhân gặp lại sau khi xa cách, muốn hòa đối phương vào cơ thể mình.
Bên trong ánh đèn u ám, hai người đều không thấy rõ vẻ mặt nhau.
Chỉ còn lại tiếng hít thở hoặc nhẹ hoặc nặng.
Dưới lầu có người gọi tên anh.
Một lần cuối cùng, anh chạm khẽ lên môi cô một cái, sau đó cắn cắn lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Chờ anh về.”
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu liên tục.
……….
Bạch Cẩm Huy tới đón bọn họ, ăn sáng xong liền xuất phát, Đinh Vân Sam không nói một lời, gần đến lúc xuất phát thì gọi Bạch Cẩm Huy sang một bên: “Lời này, em chỉ hỏi một lần cuối cùng.”
Bạch Cẩm Huy hút thuốc: “Ừ.”
Đinh Vân Sam nhìn anh, từng câu từng chữ hỏi: “Anh vẫn chưa từ bỏ sao?”
Bạch Cẩm Huy gần như là nở nụ cười gằn: “Tại sao phải từ bỏ?”
Đinh Vân Sam không lên tiếng.
“Bố anh, mẹ anh, Tiểu Vũ, Đại Lực, mẹ em…. Những đứa nhỏ ở viện mồ côi, còn có những người già, mỗi ngày em đều nhìn họ, em cảm thấy anh tìm được lý do để buông tha sao? Bọn chúng ngược lại kiếm được mãn bồn bát thể*, hủy hoại một trấn của chúng ta, con trai thím Lý năm ấy vừa thi lên đại học, trong chớp mắt đã không còn, em từng đến thăm thím Lý chưa?” (Nó có nghĩa là cả nồi và bát đều chứa đầy tiền, mô tả việc kiếm được rất nhiều tiền. Đây là một phương ngữ miền Nam, phổ biến ở Quảng Đông và Quảng Châu hơn. Phương ngữ mượn hai dụng cụ đựng thức ăn là nồi và bát được đổ đầy để mô tả việc kiếm được rất nhiều tiền. Nó có hàm ý “Mặc dù số tiền là rất nhiều nhưng không khó để có được, bởi vì người tạo ra tiền có sức mạnh và quyền lực để tạo ra tiền”).
“Lỡ như có nguy hiểm gì thì sao? Anh không sợ những người kia lại tìm đến anh sao?”
Bạch Cẩm Huy cúi người xuống, dí tàn thuốc trên đất mấy cái: “Em cho rằng vì sao anh quay về? Những người kia biết anh còn sống thì sẽ không buông tha cho anh.”
Trầm mặc, hai người đều không nói chuyện.
Đổi chủ đề.
“Người phụ nữ đó là anh quen biết ở Bắc Tuần sao?”
“Cái gì?” Bạch Cẩm Huy không nghe rõ.
“Tối hôm qua.”
Bạch Cẩm Huy liếc nhìn cô một cái, không có vẻ mặt gì nói: “Đi theo anh không có gì tốt, anh không có tiền lại không có quyền, gặp được người thích hợp thì em tự mình lo liệu chăm sóc đi, sau này cũng đừng gặp nhau nữa, anh đi đây.”
Anh quay người nhẹ như mây gió.
Đinh Vân Sam ra sức cắn môi, viền mắt nóng lên, cô ngửa mặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cúi đầu xuống, giọt nước mắt lần lượt chảy xuống, cô nhìn theo hướng anh đi, bóng lưng cao gầy dần dần trở nên mơ hồ.
Chẳng qua là, giờ phút này nhìn anh có vẻ hơi gầy gò.
Hai tay anh để trong túi, nắm chặt thành nắm đấm, gần như muốn thoát ra.
Xe chạy thẳng đến Nhã Giang.
Bạch Cẩm Huy không có tinh thần dựa vào ghế, Chu Thời Diệc trầm mặc lái xe.
Đại Bao nói: “Tin tức thu được lần này có thể tin được không?”
Một tay Bạch Cẩm Huy chống lên cửa: “Tên đó đã gặp Minh tỷ rồi, không sai được.”
“Vậy giấy tờ giá thầu giả thật sự ở trên tay cô ta à?”
“Nếu như người gọi cô ta đến đấu thầu là một trong những người trả giá trong cuộc đấu thầu, vậy thì không sai.”
…………
Lúc Nguyễn Tầm Tầm xuống lầu, Đinh Vân Sam đang ngồi trong quầy với đôi mắt hồng hồng, Đinh Vân Lỗi đứng trước mặt: “Em gái, đừng suy nghĩ nữa, đến lúc đó anh trai lại giới thiệu người cho em, nhất định là tốt hơn tên tiểu tử đó!”
Đinh Vân Sam không nói lời nào.
Nguyễn Tầm Tầm đứng ở đầu cầu thang, Đinh Vân Lỗi nhìn cô một cái, ánh mắt sáng lên: “Nguyễn tiểu thư, cô dậy rồi à?”
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Vân Sam làm sao vậy?”
Đinh Vân Lỗi thở dài: “Cãi nhau rồi.”
Đinh Vân Sam nguýt anh một cái, ra lệnh đuổi khách: “Hôm nay anh rảnh như vậy, không cần huấn luyện sao?”
Đinh Vân Lỗi: “Vừa lúc không có chuyện gì nên ghé thăm em một chút.”
Nói xong thì quay đầu hỏi Nguyễn Tầm Tầm trên cầu thang: “Ăn sáng chưa? Tôi mời hai người ăn sáng.”
Nguyễn Tầm Tầm hào phóng nở nụ cười: “Được. Vậy làm phiền anh Lỗi rồi.”
Đinh Vân Lỗi vẫy tay: “Đừng khách khí.”
Trong mùa thấp điểm, không có ai ở trọ,