Chạng vạng, ánh chiều tà bao phủ lấy cái trấn nhỏ này. Một bóng người yểu điệu dựa vào cửa khách sạn đang đóng chặt, trên người cô ta mặc một cái áo khoác trắng buộc eo, một đôi chân thon dài, chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, lộ ra mu bàn chân trơn bóng, dường như không sợ lạnh một chút nào.
Đinh Vân Lỗi xoay người theo bản năng, cất bước muốn chạy.
Bị một tiếng quát chói tai của cô ta làm cho đứng lại.
Trần Thanh Thanh đạp giày cao gót, cộc cộc cộc đi tới: “Đinh, Vân, Lỗi!”
Đinh Vân Lỗi xoay người.
Trần Thanh Thanh đi tới, tiếng bước chân nhanh như gió, khí thế như hồng, lúc đi ngang qua Nguyễn Tầm Tầm thì mạnh mẽ trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó đẩy hất vai cô một cái, Nguyễn Tầm Tầm đứng không vững, cơ thể loạng choạng, Đinh Vân Sam vội đỡ phía sau cô: “Trần Thanh Thanh, cô đi đứng nhìn một chút được không? Đụng người ta bị thương thì cô có bồi thường không?”
Ai chẳng biết là cô ta cố ý chứ?
Nguyễn Tầm Tầm biết, Đinh Vân Sam lại không ngốc, theo tính tình này của Trần Thanh Thanh thì tám phần mười là xem Nguyễn Tầm Tầm là tình địch rồi.
Trần Thanh Thanh đi tới trước mặt Đinh Vân Lỗi, ngắt mạnh lên cánh tay anh một cái, lúc này mới âm dương kỳ quái nói: “Chị Vân Sam, em cũng không phải cố ý, lại nói, cứ đụng một cái như vậy thì có thể bị thương sao? Cô ta làm từ đậu phụ à?”
Đinh Vân Sam lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
Nguyễn Tầm Tầm còn đang chìm đắm trong những tâm tình lúc ban đầu nên không muốn tính toán với cô ta: “Vân Sam, mở cửa đi.”
Đinh Vân Lỗi có hơi đau đầu: “Sao em lại đến đây?”
Trần Thanh Thanh bĩu môi, cả người suýt chút nữa dán lên người anh: “Hừ, sao anh không bắt máy?”
Đinh Vân Lỗi đỡ trán, tránh khỏi tay của cô ta, nói: “Gần đây anh rất bận, em không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho anh, lại nói em không phải bạn gái anh, em quản nhiều như vậy làm gì?”
“Vậy bây giờ em làm bạn gái anh!”
Đinh Vân Lỗi trực tiếp từ chối: “Không được!”
Cửa mở, Đinh Vân Sam và Nguyễn Tầm Tầm đi vào.
Đinh Vân Lỗi muốn cùng đi vào thì bị Đinh Vân Sam ngăn lại, chỉ chỉ vào cô gái sau lưng anh: “Giải quyết trước đi đã.”
Đinh Vân Lỗi bó tay toàn tập.
Trần Thanh Thanh lại quấn lấy, giọng nói mềm nhũn ra: “Đinh đại ca, không phải trước đây anh muốn em làm bạn gái anh sao? Sao bây giờ lại không muốn nữa?”
Nguyễn Tầm Tầm đã lên lầu rồi.
Đinh Vân Sam giữ cửa, không cho hai người bọn họ đi vào.
Đinh Vân Lỗi nhìn cô ta cười gằn: “Trước đây không phải là em không muốn làm bạn gái anh sao?”
Vẻ mặt nhất thời có hơi bị nghẹn, giọng nói nhỏ xuống: “Đó là trước đây, em vẫn chưa hiểu chuyện, anh không thể chờ em sao?”
“Vậy thì coi như trước đây anh cũng không hiểu chuyện đi.” Đinh Vân Lỗi nói: “Còn nữa, không ai có thể đứng tại chỗ chờ em, cho dù phải chờ thì em cảm thấy em đáng giá không?”
Tình yêu trần tục vẫn là không thể tránh khỏi.
Không có loại tình cảm vừa vặn như vậy, lúc anh yêu em, em cũng yêu anh.
Không có.
Dù có chỉ là nhiệt huyết nhất thời thì cũng sẽ từ từ bị sự tuyệt vọng dập tắt.
Rời đi rồi mới biết phải hối hận.
Nhưng không thể phủ nhận,
Trên thế giới này có lẽ cũng có thể tồn tại một loại tình cảm.
Nảy mầm lúc còn trẻ.
Nở hoa khi trưởng thành.
Chỉ là bạn chưa gặp được.
Mà người gặp được,
May mắn biết bao.
……..
Nguyễn Tầm Tầm trở về phòng, nằm trên giường.
Gọi điện cho Nguyễn Minh Sơn trước, không bắt máy.
Nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là những gì hôm nay nghe được.
Bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới này đều có thể cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người ta biết, mà khi bạn muốn đi đào móc những bí mật này, đồng thời cố gắng đưa chúng ra ánh sáng. Cũng không ai biết, họ sắp phải trải qua những gì, hoặc là nói, tương lai còn có bao nhiêu chuyện đáng sợ hơn, đang chờ đợi bọn họ.
Cô bỗng nhiên có hơi hiểu cho Đinh Vân Sam rồi.
Cô mở Weibo ra, lướt một chút, tiêu đề mới nhất là một vụ nổ trong một nhà máy với vô số thương vong.
Thiên tai, không gì có thể lường trước được.
Chúng ta vĩnh viễn cũng không biết, ngày mai và điều bất trắc, cái nào sẽ ập xuống trước.
Nguyễn Tầm Tầm lướt qua vòng bạn bè một lúc, xem video, nửa chừng gửi tin nhắn cho Chu Thời Diệc, nhưng mà có thể là anh bận quá, không nhìn thấy nên không trả lời cô.
Cô lại cầm điện thoại lên đợi thêm một lúc nữa, mãi đến khi Đinh Vân Sam gõ cửa gọi cô xuống lầu ăn cơm thì Nguyễn Tầm Tầm mới từ từ bò dậy.
Đinh Vân Sam và Đinh Vân Lỗi ngồi trên bàn cơm, mỗi người một bát mì.
Cô đi tới, lên tiếng chào hỏi, ngồi đối diện Đinh Vân Lỗi và bắt đầu ăn mì.
Đinh Vân Lỗi ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Xin lỗi, Tầm Tầm, có làm đau cô không?”
Nguyễn Tầm Tầm dùng đũa quấn một vòng, sau đó cho vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Đinh Vân Lỗi xấu hổ cười cười.
Đinh Vân Sam nói: “Anh, sau này nếu anh đoái hoài đến cô ta nữa thì em cảm thấy anh còn có thể sống lâu một chút, cô ta quấn quít lấy anh lão luyện như thế, cũng không phải một chuyện, sau này anh muốn lấy vợ thì phải làm sao bây giờ? Còn có lúc anh đi ra ngoài thi đấu là đi liền hai, ba tháng, kìm chế công phu dính người của cô ta thì cô ta còn không điên lên sao?”
Sắc mặt Đinh Vân Lỗi chìm xuống: “Nhưng anh có thể làm sao, lần nào mà anh không từ chối cô ấy rõ ràng chứ? Nhưng cô ấy sẽ cho qua sao?”
Lúc này Nguyễn Tầm Tầm mới ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Có phải là anh cự tuyệt không đủ thẳng thừng không, hôm nay anh từ chối cô ta nhưng ngày hôm sau lúc cô ta đến tìm anh anh lại không tàn nhẫn quyết tâm, cho cô ta một chút ngon ngọt, hơn nữa trước đây anh từng thích cô ta, có tạo cho cô ta một loại ảo tưởng hay không, chính là cô ta cảm thấy anh còn thích cô ta?”
Tình cảm, kiêng kỵ nhất chính là muốn chấm dứt lại dây dưa dài dòng.
Làm lỡ người khác cũng làm lỡ chính mình.
Đinh Vân Lỗi không nói lời nào, anh rất mệt mỏi, lời tàn nhẫn đã nói hết nhưng cô ấy chính là chưa từ bỏ ý định, thậm chí có lúc làm nghiêm trọng thêm.
Đinh Vân Sam nói: “Anh, cô ta có bệnh hay không? Năm đó bố cô ta ngồi tù là đả kích lớn với cô ta, từ đó bắt đầu trở nên lạ lùng, em luôn cảm thấy hành vi cô ta có hơi quái gở.”
Đinh Vân Lỗi hoàn toàn không còn khẩu vị: “Đừng nói lung tung.”
Nguyễn Tầm Tầm ăn thêm một miếng, nhai, đề nghị: “Còn có một cách hữu hiệu, anh thử tìm bạn gái đi, chờ anh thật sự ổn định rồi, cô ta sẽ nghĩ thông.”
Đinh Vân Sam vỗ bàn một cái: “Em cảm thấy cách này được, anh cũng nên tìm bạn gái rồi, mẹ đã đề cập với em nhiều lần rồi. Không thể bị cô ta kéo chân như thế được, chẳng qua là cô ta cảm thấy trước đây anh đối xử tốt với cô ta, sau đó bố cô ta ngồi tù, không ai đối xử tốt với cô ta nữa, cô ta nhớ tới anh, chờ anh không đối xử tốt với cô ta nữa, cô ta đương nhiên sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Cơm nước xong thì sắc trời đã dần tối.
Trong phòng có một chiếc đèn sợi đốt đang sáng, tia sáng chiếu xuống, Nguyễn Tầm Tầm đang ngồi trong đại sảnh chơi điện thoại, Đinh Vân Lỗi và Đinh Vân Sam nói chuyện trong nhà bếp.
Đinh Vân Lỗi nói: “Em cảm thấy kiến nghị của cô ấy như thế nào?”
Đinh Vân Sam rửa bát: “Em cảm thấy có thể được, dù sao bây giờ cũng không có cách tốt hơn.”
Đinh Vân Lỗi hút thuốc, trầm mặc lúc lâu, sau đó nói: “Vậy thì làm như vậy.”
Đinh Vân Sam nở nụ cười: “Làm như vậy? Nói thì dễ dàng, anh cho rằng dễ tìm như vậy à, cũng phải có mục tiêu, anh bây giờ ngay cả mục tiêu cũng không có.”
Đinh Vân Lỗi dựa vào tường: “Có.”
“Ai vậy?”
“Anh thấy người bên ngoài kia rất tốt.”
Đinh Vân Sam sững sờ: “Tầm Tầm? Anh, anh thích cô ấy à?”
“Vậy thì chưa, chỉ là cảm thấy có thể phát triển xem sao.”
Một chưởng của Đinh Vân Sam bay thẳng tới đầu anh: “Anh đừng có nằm mơ, cô ấy có thể vừa ý anh sao?”
Đinh Vân Lỗi tránh ra, vuốt vuốt tóc: “Đừng xem thường anh của em.”
Đinh Vân Sam vẫn cảm thấy không đáng tin: “Cô ấy là sinh viên Bắc Lạc, là Bắc Lạc! Bắc Lạc! Không phải cái trường nát của Trần Thanh Thanh, hơn nữa người ta xinh đẹp như vậy, căn bản không hợp với anh có được không.”
Đinh Vân Lỗi trừng trừng mắt. Cô vội vàng giải thích: “Không phải em nói anh xấu, là khí tràng*, khí tràng của anh vốn dĩ không giữ được cô ấy. Còn nữa, đồ trên người của cô ấy cũng không rẻ, không phải loại mua ven đường của Trần Thanh Thanh, gia cảnh của cô ấy không bình thường, anh vẫn là đừng nghĩ nữa.” (*: Khí tràng là một mô tả về năng lượng vô hình phát ra từ một người, và nó phản ánh mức độ tự nhiên mà một người có thể nắm bắt.)
“Anh không giữ được cô ấy sao?”
Đinh Vân Sam không đùa giỡn, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói thật lòng, anh vẫn là đổi mục tiêu đi.”
Có đôi khi chính là như vậy, chuyện không cho bạn làm, bạn lại càng muốn làm.
Khi đó trong lòng Đinh Vân Lỗi có lẽ chính là như vậy, thật ra chỉ là nói chơi nhưng vừa nghe Đinh Vân Sam nói như thế thì trong lòng lại có hơi chộn rộn.
Lúc Đinh Vân Lỗi đi ra ngoài, Nguyễn Tầm Tầm đang dựa vào ghế chơi trò chơi, mặt rất trắng, mắt đen, tóc cũng đen, cúi đầu, chân dài vắt lên ghế, dáng vẻ tùy ý, thoải mái.
Ánh đèn chiếu lên người cô, cả người