Ở trấn nhỏ không có bệnh viện chính quy, chỉ có một chỗ khám bệnh điều kiện phương tiện cũng không phải quá hoàn hảo. Cách một bức tường mà Nguyễn Tầm Tầm cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Trần Thanh Thanh.
Cô bình tĩnh cất điện thoại đi rồi quay lại.
Đinh Vân Lỗi chôn đầu vào giữa đầu gối, cô đi tới gọi một tiếng: “Anh Lỗi.”
Đinh Vân Lỗi ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Sao thế?”
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Chuyến xe cuối cùng từ đây tới Nhã Giang là lúc nào?”
Đinh Vân Lỗi gãi sau gáy, suy nghĩ một chút: “Bảy, tám giờ gì đó, bây giờ nhất định là không còn nữa. Làm sao vậy, em muốn đi Nhã Giang à?”
Cô sững sờ, vẫy tay, quên đi, cho dù là quá khứ thì có thể làm gì?
Lấy thân phận gì?
“Không có gì.”
Đinh Vân Lỗi nhìn hai người bọn họ: “Các em đi về trước đi, ở đây giao cho anh.”
Đinh Vân Sam ngờ vực: “Anh giải quyết được không?”
“Không thành vấn đề, các em đi về nghỉ ngơi đi, nếu không lát nữa cô ta đi ra thấy các em lại bắt đầu làm loạn nữa.”
“Được.” Nguyễn Tầm Tầm nói: “Đến lúc đó có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi, tiền thuốc men tôi trả.”
Đinh Vân Lỗi gọi cô lại: “Tiền anh trả lại em, tiền này còn chưa tới lượt em bỏ ra.”
Nguyễn Tầm Tầm tỏ ý không cần, xoay người rời đi.
Đinh Vân Sam đi theo.
Đinh Vân Lỗi ngồi trên hàng ghế chờ nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa, bóng dáng có vẻ nhỏ gầy lại cô đơn, dần dần biến mất cuối hành lang.
……
Nhã Giang.
Quân Lai 301.
Tụ tập ở đây đều là đại thần từng tham gia thể thao điện tử, có rất nhiều người đã đổi nghề làm huấn luyện viên hoặc là làm bình luận viên hoặc là cùng Chu Thời Diệc mở công ty, làm phần mềm.
Thể thao điện tử có tứ đại nam thần, tối nay có hai người tới: POT và 59.
Người trong nghề không gọi là nam thần Chu Thời Diệc mà trực tiếp gọi anh là Nhất Thần, anh là nam thần trong nam thần, là khởi đầu của thể thao điện tử.
Vì vậy đêm nay tất cả mọi người đều có hơi sục sôi rồi.
Càng thú vị hơn chính là,
Nữ thần bình luận đã lâu không lộ diện cũng xuất hiện rồi.
Điều thú vị nhất vẫn là mối quan hệ của hai người.
Có người giật giây để nữ thần ngồi bên cạnh Chu Thời Diệc.
Có người lặng lẽ quan sát vẻ mặt của hai người.
Nữ thần đi tới bên cạnh Chu Thời Diệc, cười gật đầu với anh: “Đã lâu không gặp.”
Chu Thời Diệc đang nghe người bên cạnh nói chuyện, người nọ oán giận đội trưởng huấn luyện bọn họ ma quỷ ra sao, nếu như anh có thể trở về là tốt rồi vân vân, anh cười, người nói chuyện bỗng nhiên ngưừng lại, lấy bả vai hất hất anh, lúc này Chu Thời Diệc mới phát hiện ra có người nói chuyện với mình, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt không thay đổi gì, khẽ gật đầu, nhàn nhàn ừm một tiếng.
Trong lòng mọi người thổn thức một trận.
Bát quái hay đâu?
Tiết mục gặp lại hay ho đâu?
Chẳng có gì cả.
Nhất Thần chỉ là nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cúi đầu, ra hiệu cho người bên cạnh nói tiếp.
Bên cạnh anh còn có một chỗ trống.
Ngô Thiến thấp giọng hỏi: “Em có thể ngồi đây không?”
Chu Thời Diệc không ngẩng đầu: “Tùy.”
Nữ thần không tự nhiên ngồi xuống với muôn vàn dáng vẻ.
Rượu qua ba lần, trong lúc ăn uống linh đình, tất cả mọi người có hơi say, càng nói càng nhiều. Chẳng qua đều là những chuyện thể thao điện tử, thần này cùng thần kia ở bên nhau, hoặc là lại có hai thần làm chuyện gay rồi, vân vân.
Không biết là ai mở lời.
“Nhất Thần, khi đó sao bỗng nhiên cậu lại nghỉ thi đấu?”
Đề tài này khơi gợi lên hồi ức của rất nhiều người, mọi người đều phụ họa: “Đúng vậy, cậu có biết có bao nhiêu người vì câu nói đó của cậu mà phấn đấu quên mình dấn thân vào sự nghiệp điện tử, từ đó không quay đầu lại được không?”
Có người hỏi: “Câu nói nào?”
“Chính là câu nói lúc anh ấy giành quán quân nói trên sân khấu ‘Trong tương lai sẽ ngày càng có nhiều tuyển thủ Trung Quốc tham gia vào thể thao điện tử, vậy thì bắt đầu từ tôi đi’, là câu này.”
“Ồ ồ ồ, tôi nhớ rồi, lúc đó cậu ấy còn ở trang chủ Weibo, bên dưới là mấy vạn bình luận.”
Bầu không khí trở nên sôi nổi, mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
Chu Thời Diệc có một Weibo game, lúc đó vì phối hợp tuyên truyền của đội mới mở, trong hai năm ngắn ngủi đã nắm giữ mấy triệu lượt theo dõi, sau đó anh tuyên bố ngừng thi đấu liền đóng Weibo, sau này cũng chưa từng lên.
Không cần nhìn cũng biết.
Sau lưng không chừng đều là mắng chửi anh.
Sau khi đăng tin tuyên bố chiến thắng khoảng 1 năm anh cũng chưa từng đăng thêm tin nào nữa.
Lúc đăng Weibo trở lại chính là lúc tuyên bố nghỉ thi đấu của anh.
Hai dòng trạng thái trên dưới liền nhau.
Vô cùng mất mặt.
Vô cùng chói mắt.
“Sự rời đi của tôi không phải là kết thúc mà là bắt đầu.”
Dòng tin Weibo này từng lên top tìm kiếm.
Thậm chí có rất nhiều ngôi sao màn bạc thích chơi game đều từng chia sẻ dòng trạng thái này.
Tên của anh (tên trong game) nhiều lần dẫn đầu tìm kiếm trên Weibo.
Nhưng tư liệu liên quan đến anh trên Baidu lại ít ỏi,
Thậm chí ngay cả tên thật của anh cũng không có.
Ngay cả bức ảnh cũng chỉ là hình mặt bên mơ mơ hồ hồ lúc thi đấu, thấy không rõ lắm.
Rượu làm tăng thêm sự can đảm của con người, có người nhờ rượu mà nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
“Tôi cảm thấy anh nợ mọi người một lời giải thích.”
Bầu không khí bỗng nhiên lắng xuống.
Có người kéo kéo người lên tiếng, chàng thanh niên trẻ tuổi đứng vọt lên, thân thể loạng choạng, rõ ràng là đã uống nhiều rồi: “Anh không biết đâu, bao nhiêu người bởi vì anh mới đi con đường này, không để ý đến sự phản đối của người nhà, điều kiện Trung Quốc lớn như vậy, anh nên biết, con đường này khó đi biết bao nhiêu, bao nhiêu người xem anh là tín ngưỡng, kết quả thế nào, anh phủi mông một cái đi mất.”
Chu Thời Diệc không lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc.
Từ đầu đến cuối anh vẫn không nói gì.
Chỉ cần còn sống thì chung quy không thể thiếu sự nghi hoặc và tranh luận được.
Không hi vọng mọi người có thể hiểu được.
Không thẹn với ý muốn lúc đầu.
Không cần giải thích với bất cứ ai.
Ngoài hành lang, Chu Thời Diệc dựa vào lan can hút thuốc.
Mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
Trượt mở, khóa lại, trượt mở, khóa lại….. lặp đi lặp lại nhiều lần.
Trên màn hình là một tấm hình,
Đêm tuyết.
Dưới lầu ký túc xá Bắc Lạc.
Đèn đường mờ vàng.
Tuyết bay đầy trời, khắp nơi hoàn toàn trắng xóa.
Cô gái tóc đen dài bay trong gió.
Bên chân còn có một người tuyết nhỏ đứng thẳng.
Ngày đó anh ngồi trong xe mấy phút, chụp được tấm hình này.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần.
Bỗng nhiên rất nhớ cô.
Bỗng nhiên muốn gọi điện cho cô.
Bây giờ cô ấy đang làm gì?
Hành động đã nhanh hơn suy nghĩ một bước.
Còn chưa nghĩ kỹ mà điện thoại đã gọi đi rồi.
Vang lên rất lâu nhưng không có người nhấc máy, anh nhìn thời gian.
Ngoắc ngoắc khóe miệng, cất điện thoại vào.
Xoay người.
Có người đứng sau lưng anh, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Khóe mắt Ngô Thiến cong cong, khuôn mặt vui vẻ, đi tới bên cạnh anh, cười nói: “Vừa rồi ở bên trong không kịp nói chuyện, gần đây thế nào rồi?”
Hai tay Chu Thời Diệc cho vào túi, một lần nữa dựa vào lan can: “Rất tốt.”
“Có nghĩ đến việc quay về không?”
“Rời đi rồi thì không có dự định quay về.”
Ngô Thiến gật đầu, tỏ ý đã hiểu, anh thực sự đã nói là làm.
Cô nghiêng nghiêng đầu, giống như vô ý hỏi:
“Có bạn gái chưa?”
Chu Thời Diệc bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta, vẻ mặt Ngô Thiến có hơi không tự nhiên, nghiêng đầu đi, anh ngoắc ngoắc khóe miệng, nhàn nhạt ừm một tiếng.
…….
Sau khi Nguyễn Tầm Tầm về khách sạn liền ngủ mê man, mãi đến tận sáng hôm sau mới thấy cuộc gọi của Chu Thời Diệc.
Cô không gọi lại, vò tóc tiến vào nhà vệ sinh.
Nói một cách chính xác, thật ra là cô bị tiếng nói chuyện dưới lầu đánh thức.
Lúc cô đứng trước gương bóp kem đánh răng thì Đinh Vân Sam chạy tới, nói với cô: “Hôm nay em đừng xuống lầu, ở lại trong phòng đi.”
Nguyễn Tầm Tầm ngờ vực liếc nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
Đinh Vân Sam nói: “Ông nội Trần Thanh Thanh đến rồi, trách chúng ta làm cháu gái ông ta bị thương, phải bồi thường tiền, chính là cố tình gây sự, em đừng để ý là được, anh trai chị ngăn lại ở dưới lầu rồi.”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, Trần Quảng Trung đến rồi: “Bồi thường tiền sao?”
“Đúng vậy, cả nhà lão già này chính là vô lại, nói chúng ta đập đầu cháu gái ông ta, nói là khuôn mặt bị hủy rồi, bắt chúng ta phải bồi thường tiền cho ông ta, ông ta quen thói lừa bịp, trước đây có du khách lúc lái xe không cẩn thận đè hỏng hoa trước cửa của ông ta, ông ta cứ thế hung ác bắt chẹt người ta một khoản, em đừng để ý là được rồi.”
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, rất bình tĩnh, tiếp tục bóp kem đánh răng: “Ông ta muốn bao nhiêu?”
“Chưa nói, trước tiên em đừng xuống dưới, chờ ông ta ồn ào xong là được rồi.” Lúc này Đinh Vân Sam mới phát hiện ra trên cổ cô có một vết máu, hình như là bị móng tay cào, nhìn qua cô một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, trên người cô cũng có vết thương lớn nhỏ, còn có mấy vết xước, hẳn là ngày hôm qua bị Trần Thanh Thanh làm ra.
“Chị thấy vết thương trên người em cũng không nhẹ, sao ngày hôm qua lại không nói? Có đau không? Đợi lát nữa chị bảo anh trai chị đưa em đến bệnh viện khám.”
“Không sao.”
Nguyễn Tầm Tầm ở trên lầu đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu xem sao.
Giữa đại sảnh có một ông lão đang ngồi, tóc hoa râm, đầu hình địa trung hải, tay vỗ mạnh bàn: “Bảo cô gái đó ra đây cho tôi, trán Thanh Thanh nhà chúng tôi bị đập đến hỏng rồi mà một câu nói cũng không có sao?”
Đinh Vân Lỗi đỡ trán: “Cháu nói với ông rất nhiều lần rồi, chuyện này không thể trách cô ấy, là Thanh Thanh tự mình té từ trên lầu xuống, hơn nữa là Thanh Thanh bắt nạt người ta trước, không trách được người khác.”
Vẻ mặt Trần Quảng Trung không tốt, vừa nghe anh nói như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình: “Cậu có ý gì? Cậu nói là Thanh Thanh nhà tôi tự té? Lỗi Tử, cậu không thể nói như vậy được, tôi nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, Thanh Thanh là thanh mai trúc mã với cậu, lẽ nào bây giờ cậu còn giúp một người ngoài?”
Đinh Vân Sam trực tiếp nổi giận: “Cô ấy là bạn của chúng tôi, không phải người ngoài, hơn nữa người sai trong chuyện này là Thanh Thanh, là cô ta đánh người ta trước, hơn nữa vết thương trên người cô gái đó cũng không nhẹ, nếu muốn truy cứu thì Thanh Thanh cũng có trách nhiệm.”
Trần Quảng Trung đột nhiên vỗ bàn một cái, càng thêm tức giận.
Nguyễn Tầm Tầm xuống lầu, đi tới trước mặt ông ta, sắc mặt bình tĩnh nhìn ông ta, lạnh nhạt hỏi: “Ông muốn bao nhiêu tiên?”
Trần Quảng Trung hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi.
“Em đừng để ý đến ông ta, chúng ta không đưa tiền cho ông ấy.” Đinh Vân Sam vội kéo cô lại: “Tiền thuốc thang của Thanh Thanh đều là cô ấy trả, ông nhìn vết thương trên cổ cô ấy đi, đều là do cháu gái của ông làm ra, nếu như ông vẫn càn quấy như thế thì chúng ta liền lên đồn nói chuyện.”
“Được, vậy chúng ta lên đồn.”
Trần Quảng Trung có một người thân đang làm nhiệm vụ ở đồn, nếu thật sự lên đồn nói chuyện, vậy thì thật là có lý không thể nói rõ. Đinh Vân Sam nói xong mới phản ứng lại được.
Nguyễn Tầm Tầm đứng thẳng người, ánh mắt nhìn ông ta: “Ông nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”
Trần Quảng Trung không quay đầu, giơ tay ra hiệu.
“Hai trăm?”
Ông ta lắc đầu.
“Hai ngàn?”
Ông ta lắc đầu.
“Hai vạn?”
Ông ta gật đầu.
Đinh Vân Sam nhất thời nổi giận “Ông có bệnh đúng không? Đập đầu rách trán một chút mà đòi hai mươi ngàn?”
Nguyễn Tầm Tầm cười cợt: “Ông nói một chút lý do ông muốn hai mươi ngàn đi?”
Trần Quảng Trung nói: “Hiện tại cháu gái tôi không có việc làm, sau này nó phải tìm việc mà? Hơn nữa, bác sĩ nói rồi, nó sẽ để lại sẹo, vết sẹo là cả đời, nếu như là con trai thì thôi, không mịn một chút cũng không sao, thế nhưng con gái lại không giống, nó còn dựa vào cái này để kiếm sống, nếu như vì sẹo mà không tìm được công việc tốt, không tìm được chồng tốt thì sẽ hủy cả đời của nó. Hai mươi ngàn vẫn còn ít đấy.”
Lúc nhỏ.
Nguyễn Tầm Tầm luôn tưởng tượng ông ngoại của mình sẽ là một ông cụ hiền lành, hoặc là nghiêm khắc nhưng lại không mất đi vẻ đáng yêu của người già. Chưa bao giờ nghĩ, ông ngoại cô lại là người như thế.
Vô lại vô liêm sỉ.
Chẳng trách, mẹ muốn bỏ đi.
Trần Thanh Thanh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cũng khó trách tính tình ngang ngược này của cô ta.
Cô bỗng chốc cười cợt: “Hai vạn đúng không?”
Cô gật đầu, giọng nói có hơi nghẹn ngào, quay người lên lầu lấy thẻ ngân hàng xuống, đặt lên bàn: “Chỗ này có mười vạn, ông cầm đi.”
Đinh Vân Sam: “Em điên rồi sao?”
Ánh mắt Trần Quảng Trung sáng lên, có hoqi không tin tưởng, đưa tay cầm lấy.
Đột nhiên bị cô đè lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn ông ta: “Tôi hỏi ông một câu.”
“Cái gì?”
“Trần Văn Tĩnh rời nhà mấy năm như thế, ông có từng nhớ bà ấy không?”
Trần Quảng Trung nhất thời sững sờ, tay cũng dừng lại giữa không trung.
“Sao cô biết Văn Tĩnh.”
Nguyễn Tầm Tầm cười gằn: “Bởi vì đó là mẹ tôi.”
Trần Quảng Trung hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thật là xảo trá lừa gạt cả thiên hạ, lừa đến cả trên đầu cháu ngoại rồi.
“Cô là Tầm Tầm?”
Giọng nói Trần Quảng Trung bỗng nhiên run lên: “Mẹ cháu có khỏe không?”
Bầu không khí thật yên tĩnh, tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Nguyễn Tầm Tầm cắn mạnh môi đến nỗi nghe thấy mùi tanh: “Chết rồi.”
Vẻ mặt Trần Quảng Trung khiếp sợ: “Sao lại như vậy.”
“Chín năm trước, trầm cảm, tự sát.”
Trần Quảng Trung bỗng nhiên che mặt khóc rống lên: “Tôi biết ngay người đàn ông đó không đáng tin, ban đầu tôi khuyên nó không được lấy nhưng nó nhất định muốn lấy, còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, nó sống chết chính là muốn lấy tên đó. Bây giờ hay rồi, người không còn nữa thì trách ai đây? Tôi đã từng khuyên, từng khuyên nó!”
Nếu như nói trước đó cô còn ôm một chút hy vọng, vậy bây giờ