"Bé cưng."
Chương Hiểu nghe được âm thanh bèn ngẩng đầu nhìn.
Trong mắt Sở Quân, người trước mắt chính là chính là một cảnh đẹp xứng để ống kính lưu giữ lại.
Màn đêm bên ngoài bị màn cửa chặn lại, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn đứng tỏa ra khắp phòng khách làm sáng bừng một góc sô pha.
Nô lệ của hắn quỳ trên tấm thảm nhung màu trắng, toàn thân không một mảnh vải, ngước mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen lấp lánh những điểm sáng ấy, có hắn.
Ngón tay hắn vuốt ve hai má cậu, âm thanh trầm vang lên giữa đêm đen, "Em ngoan thế này, lúc tôi bị bệnh còn chăm sóc tôi, tôi cho em một phần thưởng nhé.
Nói đi, em muốn gì."
Nô lệ nhỏ của hắn cúi đầu, chắc hẳn là đang vui vẻ suy nghĩ xem mình muốn gì.
Không ngờ, đôi vai ẩn hiện chút cơ bắp lại nhẹ run.
Cậu ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt không còn như trước, dáng vẻ như chuẩn bị ra trận quyết chiến tới cùng, "Em..." Cậu ngập ngừng vài giây, nhíu mày ép bản thân nói tiếp: "Em muốn, thứ đó...!Ngài vứt mấy tấm ảnh của người khác trong album đặt trong phòng điều giáo đi..."
Sở Quân nghiền ngẫm nhìn cậu, sau cùng thở dài một hơi.
Hắn cầm tay cậu kéo người đứng dậy, đầu gối rời đất rồi mà cậu vẫn cúi đầu không chịu nhìn lên.
Hắn đi về hướng thùng rác, mở ngăn tủ, lấy từng tấm ảnh ra vứt vào.
Chương Hiểu luống cuống.
Những ảnh chụp này, nếu xét một cách công bằng thì chúng đều là những tác phẩm nghệ thuật, vậy mà lại vì cậu tùy hứng mà trở thành rác.
Cậu cố gắng vươn tay ngăn hành động của hắn lại, vội nói: "Xin lỗi chủ nhân, không cần nữa.
Em không cần nữa.
Chúng đều là tâm huyết của ngài, em không nên..."
Động tác Sở Quân vẫn không dừng lại, vừa vứt vừa giải thích bên tai cậu, "Tấm này là người mẫu bên Abyss, chụp hình trả tiền, chưa từng điều giáo.
Có điều, không thể phủ nhận rằng tôi rất thích dáng người của cậu ấy, cho nên đã giữ lại ảnh chụp."
"Người trong tấm này hẳn là em biết, lúc tôi chụp cậu ta vẫn chưa nổi như bây giờ.
Sau này tôi phát hiện cậu ấy là M nên đôi bên có chơi vài lần, thế nhưng công ty quản lý nghiêm nên về sau không còn liên hệ nữa."
"Người này cũng là MB của Abyss.
Tôi với cậu ấy duy trì mối quan hệ hơn một năm, tôi trả tiền, cậu ấy phục vụ.
Sau này cậu ấy kiếm đủ tiền rồi không làm nữa, đến thành phố khác sinh sống.
Lúc cậu ấy đi tôi cũng không lưu luyến gì."
"Còn tấm này..."
Ban đầu Chương Hiểu còn hoảng sợ, song càng nghe lại càng giận.
Quá nhiều.
Thùng rác sắp đầy tới nơi rồi mà ảnh vẫn chưa hết, thà rằng cứ vứt hết đừng giải thích còn hơn.
Thật sự rất giận.
Cậu sống hơn hai mươi năm rồi, đến bạn gái còn chưa có lấy một người, vậy mà Sở Quân lại có nhiều ảnh đến thế.
Trước khi đưa ra yêu cầu cậu đã biết hắn sẽ tức giận, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trừng phạt sắp tới.
Nhưng cậu đã suy nghĩ rất lâu, chung quy vẫn không thể nào bỏ được.
Cái cậu muốn là một bằng chứng, một thứ gì đó chứng minh bản thân cậu là đặc biệt.
Từng tấm ảnh một lần lượt bị vứt vào thùng, cả một cuốn album giờ đây chỉ toàn là những trang trắng.
Tay hắn chợt dừng lại, lấy một bức ảnh ra rồi lại đặt nó trở về.
"Tấm này...!Là một chú chó đi lạc trên mạng xã hội hỏi tôi có chấp nhận thu nó làm nô lệ không.
Một chàng trai dị tính hiểu lầm giới tính của tôi.
Cậu ấy nói tính hướng của cậu ấy sẽ không thay đổi, vậy mà lại để tôi điều giáo."
Chương Hiểu nhìn tấm ảnh kẹp giữa hai ngón tay hắn, người trong hình mang dáng vẻ vô cùng dâm loạn.
"...!Tính hướng của em sẽ không thay đổi, chỉ là em thích ngài mà thôi." Cậu đoan chính quỳ gối cạnh thùng rác, mắt lưng lưng nước, thoạt nhìn có chút yếu ớt, "Ngoài ngài ra, em không thể thích bất kì người đàn ông nào khác."
Sở Quân lộ ra biểu cảm phức tạp.
Hai người đối diện nhau, dường như chưa bao giờ nhìn đối phương chăm chú đến mức này.
Chương Hiểu hạ cờ đầu hàng trước, trong mắt cậu ánh lên tia sợ hãi, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cậu thật sự rất sợ, cậu đã quỳ, là dùng tư thế hèn mọn nhất bày ra tấm lòng trân quý chân thành nhất.
Bức màn bảo vệ quanh người mà tự bản thân tạo ra đã thu dọn sạch sẽ, một khi chạm vào ắt sẽ vỡ nát.
Một đôi tay vươn tới ôm lấy cậu, siết chặt trong cái ôm ấm áp nơi lồng ngực.
"...!Album rất trống, tôi dùng ảnh em để lấp đầy nhé, được không?"
Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai cậu, giọt nước mắt vẫn luôn kiềm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
"Được."
Trừ những lần vui đùa trong nhà, đây là lần đầu tiên hai người bước chân ra ngoài hẹn hò.
Sở Quân mời cậu