Về nhà cũ, Chương Hiểu đứng trong nhà bếp nấu cơm, máy hút mùi không hoạt động tốt, đâu đâu cũng là khói.
Tiếng xẻng xào vang lên bên tai khiến cậu nhớ về cảnh tượng bản thân cùng Sở Quân cùng nhau bận rộn trong bếp.
Rõ ràng chỉ mới một ngày trôi qua vậy mà đã nhớ rồi.
Quả nhiên người xưa nói rất đúng, một ngày không gặp như cách ba thu.
Hai cha con quây quần bên bàn cùng ăn cơm tất niên, bỗng cha Chương bất ngờ hỏi về cuộc sống gần đây của cậu.
"Công việc thế nào rồi? Có bận không?"
"Rất tốt.
Cuối năm bận lắm nên con phải tăng ca nhiều, khoảng thời gian khác thì vẫn nghỉ ngơi đủ."
"Đã quen bạn gái chưa?"
"...!Vẫn chưa, công việc vẫn chưa ổn định nên con không vội."
"Tìm người trò chuyện trước, còn có thể chọn người này người kia."
"À...!Tiền lương con không cao, không nhà lại không xe, sao mà chọn được." Chương Hiểu giả vờ đói bụng vội vàng nhét cơm vào miệng.
Cậu thật sự không muốn thảo luận vấn đề này, không ngờ cha lại không chịu bỏ qua.
"Con còn nhớ con gái của ông Lý lầu trên không? Lý Đình Đình đó?" Ông hỏi.
Cậu lắc đầu tỏ vẻ không nhớ.
"Con bé lớn hơn con mấy tuổi, lúc trước từng quen bạn trai.
Tuy không xứng với con nhưng cha thấy nó dịu dàng hiền lành, nếu vẫn chưa có bạn gái thì thử tìm hiểu nó đi."
Chương Hiểu nhíu mày nghe ông nói, do dự một chút mới ấp úng đáp: "Thật ra...!Con có bạn gái rồi, chỉ là hiện tại vẫn chưa chính thức.
Năm sau con sẽ cố gắng đưa cô ấy về nhà."
Sang năm cậu dự định dẫn Sở Quân về, dù có bị đánh cho lột da cũng quyết không chia tay.
"Được rồi, vậy con phải cố gắng lên." Cha Chương gật đầu, "Nhất định phải tìm người hiểu chuyện, nghe lời, còn phải biết lo cho gia đình.
Rõ chưa?"
Mấy từ này thật sự không hợp với Sở Quân, Chương Hiểu nghe mà mặt mày nhăn lại, phức tạp gật đầu.
Vì bàn luận đề tài này với cha mà lòng cậu chợt xuất hiện khoảng trống.
Nằm trên giường, khoảng trống này tra tấn cậu đến không thể ngủ được, làm cậu bắt đầu hối hận khi đi đã không gói quần áo chủ nhân về, hoặc ít nhất là một lọ nước hoa nào đó, bằng không lúc này cậu đã có mùi của hắn bên cạnh làm bạn rồi.
Chương Hiểu đứng dậy mở vali, nằm sâu dưới lớp quần áo là một cái khóa dương v*t.
Thứ này, trước khi đi Sở Quân đã đưa chìa khóa cho cậu, để cậu tự do quyết định.
Cậu mở khóa, tự mình đeo vào, có lồng kim loại lạnh như băng bao lấy dương v*t cuối cùng cậu cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vì trong ngày còn phải theo chân cha mua đồ Tết nên cậu muốn tắm trước, sửa soạn gọn gàng rồi đi.
Nào ngờ, đúng lúc cậu đang định xói sạch bọt xà phòng thì cửa nhà tắm bật mở, chốt gài đã gãy từ lúc nào mà cậu không hề hay biết.
Cha Chương vừa mới ngủ dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là đứa con trần truồng