“Quan tài à?” Hoắc Chấn Diệp ghi nhớ điều này để về báo cáo với Bạch Chuẩn.
Đầu Bự nói: “Hoắc thiếu gia, cậu có thể tới Đồn Cảnh sát một chuyến không? Có vụ án mới mọi người đều muốn mời cậu xem qua.”
“Án gì?” Hoắc Chấn Diệp vừa kẹp điện thoại vừa đưa tiền cho ông chủ quán rượu thuốc, khẽ nói: “Phiền ông mua hộ tôi thêm chút socola hoa quả.”
Bạch Chuẩn ăn hết thứ này đặc biệt nhanh.
Chủ cửa hàng rượu thuốc cất tiền vào trong quầy, cười tủm tỉm gật đầu: “Vẫn là loại của Công ty Kẹo Sullivan đúng không?” Chỉ có cậu Hoắc mới mua thứ đó, nếu như không nhờ hắn mua thì quán nhập hàng cũng ít.
Hoắc Chấn Diệp gật đầu qua quýt để chuyên chú nghe Đầu Bự báo cáo vụ án.
“Đã có hai người thợ may chết rồi.”
“Khoảng cách thời gian giữa hai vụ án là bao lâu?”
“Cách một ngày.” Trong vụ án mất tích trẻ em, Đầu Bự nhớ rõ Hoắc Chấn Diệp tìm manh mối thế nào, vụ án có điểm tương đồng nhất định có gì đó liên quan.
“Chết kiểu gì vậy?” Hoắc Chấn Diệp liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy ông chủ cửa hàng rượu thuốc rúc người phía sau quầy.
Hắn cười xoay người dựa vào quầy, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc bạc, nhân lúc còn ở bên ngoài thì hút mấy hơi: “Anh nói tiếp đi.”
“Bị ghìm chết.”
Hoắc Chấn Diệp rít một hơi sau đó dập tắt điếu thuốc: “Mấy tối tới tôi đều không rảnh, chiều nay tôi sẽ đi tới Đồn Cảnh sát một chuyến.” Buổi tối hắn còn phải làm áo giấy với Bạch Chuẩn.
“Được.”
Hoắc Chấn Diệp nói xong bèn cúp máy, hắn đi qua ngõ dài, quay lại nhà họ Bạch.
Mấy đứa trẻ trong ngõ nhìn thấy tay hắn bưng nồi đất còn xách thêm túi giấy, tất cả đều xúm vào.
Hoắc Chấn Diệp vui vẻ cúi người, mỗi đứa trẻ đều lấy một nắm kẹo trong túi.
“Lấy ít cái đó thôi.” Bạch Chuẩn thích ăn nhất là loại kẹo có giấy gói kiếng bóng, ánh màu sắc sặc sỡ kia.
Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, bỏ viên kẹo trong suốt kia vào trong túi giấy.
Bạch Chuẩn ngủ trên giường, trong mơ cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông gió thủy tinh, mà A Tú làm vang lên “leng keng” du dương, chuông gió xoay một vòng lại “leng keng” một tiếng.
Góc tường ngoài sân có dãy chậu hoa, đỏ vàng trắng xanh đều có cả, có hoa đang vào mùa, có hoa còn chưa nảy nụ, tất cả đều là Hoắc Chấn Diệp mang tới.
Trong đó có một chậu hoa quỳnh đã đâm năm sáu nụ hoa, dường như sắp nở rồi.
Bên tường còn treo cái lồng sắt, nuôi một con chim sẻ thông Chỏm Đỏ mình trắng.
Hình thể của nó tương tự như hoàng tước, giữa trán có một dúm lông đỏ, ngực có một vòng lông màu đỏ hồng nhàn nhạt, thân mình màu trắng mềm mại, nó đang không ngừng kêu chiêm chiếp trong lồng.
Từ khi nó bước vào cửa nhà họ Bạch, chú hoàng tước nhỏ luôn bay quanh lồng nó, hai chân bám vào đỉnh lồng, thỉnh thoảng còn ngậm một ít lá cây hay cánh hoa trong vườn quăng vào trong lồng lấy lòng chú chim nhỏ kia.
Nhưng chú chim mình trắng Chỏm Đỏ này lại chẳng thèm để hoàng tước vào mắt, lúc đầu nó còn cảm thấy hứng thú với con chim cánh vàng này, nhưng cho dù nó hót thế nào con chim kia đều không đáp lại nó.
Nó là một con chim câm, Chỏm Đỏ quay đầu qua chỗ khác, chẳng thèm quan tâm tới nó nữa.
Trong mơ, Bạch Chuẩn suýt nữa thì cười ra tiếng, vừa cảm thấy buồn cười, người cũng thức giấc.
Vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi thơm, xe lăn trúc lăn nhanh như chớp vào trong sảnh.
Trên bàn đã bày sẵn nồi đất, Hoắc Chấn Diệp đang xắn tay áo xếp đũa: “Dậy rồi đấy à? Đi rửa mặt đi, đậu phụ mà nguội sẽ không còn ngon nữa đâu.”
Đậu phụ hút đủ nước canh, dùng đũa khẽ chia thành hai phần, múc một miếng đặt lên cơm vừa mới nức để nước canh thấm xuống, Bạch Chuẩn múc một thìa cơm, chan vào nước canh rồi mới ăn, thoáng cái đã ăn nửa bát con.
Hoắc Chấn Diệp đạy nắp nồi lại, nói vẻ công chính nghiêm minh: “Không thể ăn thêm nữa.”
Ở chung với Bạch Chuẩn vài ngày, hắn biết Bạch thất gia mỏng manh thế nào, ăn thêm một miếng là no vỡ bụng, ăn ít một miếng là đau dạ dày, một ngày chỉ uống nhiều nhất một chai nước ngọt có ga, uống nhiều thêm sẽ bị đau bụng.
Bạch Chuẩn chậm rãi buông thìa xuống, ăn no uống đủ rồi thì ra ngoài sân đi vài vòng tiêu thực.
“Sư huynh của cậu mang theo quan tài ra ngoài thành rồi.”
“Đã biết.” Bạch Chuẩn rũ mắt, sư huynh làm người giấy an ủi hàng vạn vong hồn nhưng không thể tiễn đưa người mình yêu.
Hoắc Chấn Diệp lại thành thật xin nghỉ với cậu: “Chiều nay tôi phải tới Đồn Cảnh sát một chuyến, chắc chắn buổi tôi sẽ quay về để vào miếu với cậu.”
“Tôi cần anh đi cùng chắc?”
“Cậu không cần tôi theo cùng, nhưng đã nói chúng ta phải ăn rượu nếp cùng với nhau rồi cơ mà.”
Bạch Chuẩn xách bình tưới lên tưới cho hoa, Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy cũng sắp tới giờ rồi bèn chuẩn bị ra ngoài, hắn vỗ vai mình: “A Chiếp, tới đây đi.”
A Chiếp không nghe thấy, A Chiếp bay quanh lồng, A Chiếp ngậm cánh hoa hồng nó hái xuống tặng cho Chỏm Đỏ.
Hoắc Chấn Diệp chỉ đành đi qua đó, túm lấy A Chiếp: “Đi thôi.”
Hắn vừa lái xe vừa nói với chú hoàng tước nhỏ đang rũ đầu buồn bã: “Hay là tao đổi cho mày một con vành khuyên nhé?”
Hoàng tước nhỏ nhảy lên vô lăng dùng mỏ mổ mu bàn tay Hoắc Chấn Diệp, hắn lật tay sờ nó: “Không cần vành khuyên thật hả? Vậy thì chim tương tư cũng không tệ, mỏ đỏ lông xanh, trước ngực cũng có một vòng lông đỏ.
Hoàng tước nhỏ quay đầu chổng mông, không thèm để ý tới hắn.
Đầu Bự đã đợi hắn ở cửa Đồn Cảnh sát, Hoắc Chấn Diệp vừa dừng xe, anh ta lập tức chạy tới ngồi vào trong, đi thẳng tới hiện trường vụ án luôn.
Người khác điều tra án đều thẩm vấn tội phạm trước, nhưng Hoắc Chấn Diệp thì khác, hắn muốn tới xem hiện trường.
“Cả con phố ấy gần như đều bán vải may quần áo, hai cửa hàng cách nhau mười mấy mét.” Trong ba ngày mà đã có hai thợ may chết, mấy cửa hàng còn lại không ai dám mở cửa.
“Có nghi phạm không?”
“Nghi phạm của vụ đầu tiên là người học việc, đã bắt người về đồn rồi nhưng xảy ra vụ án thứ hai.” Khiến cho Đầu Bự nhớ tới vụ án Hoa Quốc.
“Hai vụ án này đều chết trong phòng, đóng chặt cửa, căn bản không có người ngoài bước vào.” Cánh cửa trong cửa hàng đều dùng từng miếng gỗ cài chặt, nếu đêm khuya chạm vào ván cửa thì chắc chắn hàng xóm có thể nghe thấy.
Hoắc Chấn Diệp dừng xe bên đường, nhìn khoảng cách giữa hai cửa hàng, quả đúng là không xa, chạy mấy bước là tới rồi.
Hắn đi tra xét hết nghõ ngách phía sau cửa hàng: “Cửa hàng đầu tiên là cái nào?”
“Bên này.”
Đầu Bự chỉ chỉ, Hoắc Chấn Diệp đi tới trước cửa, vừa mới bước vào hắn đã cau mày, nơi đây có một mùi máu tanh rất nhạt, nếu không ngửi kỹ thì sẽ không ngửi được ra.
ngôn tình ngược
Hắn hỏi Đầu Bự: “Anh có ngửi thấy gì không?”
Đầu Bự mở to cánh mũi hít mấy cái: “Không có, có phải là băng phiến không?”
Trong cửa hàng có rất nhiều quần áo và vải mà khách mang tới đợi cắt, vì thế mỗi cửa hàng may đều sẽ cất một ít băng phiến chống mốc.
“Không phải là mùi ấy.” Hoắc Chấn đi vào bên trong, thợ may Chu có hai người học việc, một người mười bảy mười tám tuổi, một người vừa mới hơn mười tuổi.
Người lớn tuổi hơn bị coi thành nghi phạm, vẫn còn đang bị nhốt trong Đồn Cảnh sát.
Người nhỏ tuổi thì trông cửa hàng, ông chủ đã chết rồi, sau này cậu bé cũng không còn nơi nào để đi, nên chỉ buồn