Trên đầu bộ bộ xương trùm một túi vải, trên túi viết đầy bùa chú.
Hoắc Chấn Diệp đứng xa xa dùng cành trúc gảy bộ xương.
Túi vải trên đầu buộc rất chặt, hắn đang định ngồi xuống dùng quần áo bao lấy tay cởi túi vải ra.
Chử Vân bèn giơ móng vuốt, cắt rách túi vải làm lộ ra phần đầu của thi thể.
A Sinh hít sâu một luồng khí lạnh! Vậy mà lại có hai cái đầu! Đây… đây thật sự là người ư?
Hoắc Chấn Diệp im lặng, hai cái đầu người đều phát triển hoàn thiện.
Ngoại trừ dùng chung xương sống, hai đứa trẻ này chính là hai người khác biệt.
Bốn tay bốn chân mọc ngược, khi còn sống, một người đi về phía trước, một người chỉ có thể lùi về phía sau.
Hoắc Chấn Diệp nhìn chăm chú, nhận thấy một cây đinh gỗ đâm xuyên trán hai đứa trẻ, ngày tháng lâu dần, cái đinh gỗ cắm trên bộ xương bọn nó vẫn mang vết máu lờ mờ.
Chiếc đinh gỗ này được đóng lúc hai đứa trẻ còn sống.
“Đinh khóa hồn.” Bạch Chuẩn cau mày, đóng vào xương thế này khi còn sống là để cho hồn phách không bao giờ rời khỏi cơ thể, vĩnh viễn không thể đầu thai.
Một đinh đóng hai linh hồn, ngoại trừ vĩnh viễn không thể đầu thai, còn khóa linh hồn họ cùng nhau.
Sống cùng sống, chết rồi thành ma cũng vĩnh viễn làm bạn.
Hoắc Chấn Diệp nhìn kích thước bộ xương, lúc bọn nó chết đã khoảng năm sáu tuổi rồi.
Đứa trẻ thế này vốn dĩ không thể sống lâu, nhưng bọn nó có thể sống đến vậy chứng tỏ sinh mệnh vô cùng ngoan cường.
“Hoắc sư huynh, đây… là người thật sao? Không phải yêu quái hả?” Đâu có người nào giống thế này?
“Là người.” Hoắc Chấn Diệp khẽ thở ra một hơi, “Là một đứa trẻ chưa phát triển hoàn toàn trong cơ thể mẹ.” Nhưng vẫn là người, không phải quái vật.
A Sinh không hiểu lời Hoắc Chấn Diệp nói, nhưng Hoắc Chấn Diệp chắc chắn đây là người, cậu ta vẫn có chút không tin.
Bạch Chuẩn cau mày, bọn họ bị vây ở đây nhưng hóa ra con “quái vật” này cũng bị vây ở đây, bị người làm phép coi như vật dẫn, không ngừng hấp thu tài vận.
Cỗ quan tài gỗ đào trong miếu thổ địa hẳn là chuẩn bị cho hai đứa trẻ.
Vốn dĩ muốn hóa giải oán khí, không ngờ lại bị người ta ngấm ngầm thay đổi.
Bạch Chuẩn vung cây trúc, lật nắp quan tài để cho mặt lõm hướng lên trời.
Nhìn thấy bên trong quan tài đều là vết cào, bị đóng đinh vào xương khi còn sống, đứa trẻ vẫn chưa chết ngay mà vùng vẫy trong quan tài rồi mới chết.
A Sinh vốn dĩ rất hận con quái vật, bây giờ nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt lại cảm thấy nó thật đáng thương, cậu ta ngơ ngẩn hỏi: “Rốt cuộc là ai ra tay âm độc chôn sống nó thế này?”
Bạch Chuẩn cười lạnh: “Đương nhiên là người thân nhất cùng dòng máu.”
Một thân thể mang hai linh hồn khi sinh ra đã đẩy sinh mệnh của người mẹ xuống Suối Vàng, lúc còn sống mang Sát, vận mệnh cực Hung.
Người kia dùng thuật để lại một hồn trấn thủ nơi đây.
Hai hồn cùng chia sẻ phúc lộc tài vận, hồn ở đây không hưởng được, nên chuyển toàn bộ sang hồn ở ngoài kia.
Chỉ cần giữ hai hồn vĩnh viễn ở lại, không ngừng hiến tế, sẽ có được vinh hoa phú quý vô tận.
Bọn họ phá vỡ quan tài lấy xác, vốn định nhìn xem diện mạo thật của quái vật là gì.
Đánh bậy đánh bạ lại thả được đứa trẻ trước và sau khi chết liên tục tích tụ oán khí, để nó không còn phải chịu tra tấn tới cùng cực.
“Thất gia, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?” A Sinh hỏi.
“Mang thi thể về, siêu độ an táng.” Chân tướng đã lộ, tiêu trừ oán khí tích tụ năm này qua năm khác, Âm Dương Giới lấy nó làm trung tâm có thể tự động biến mất.
Ngay cả Chử Vân cũng không ý kiến gì khác, cô ta muốn trả thủ người ác thực sự, quái vật này chỉ là một con rối, một con rối còn đáng thương hơn cả mấy người họ.
Trước khi đi, A Sinh muốn châm lửa thiêu trụi chỗ âm huyệt này nhưng bị Hoắc Chấn Diệp ngăn lại: “Đợi đã, đừng đánh rắn động cỏ.”
Mấy người chẻ trúc làm quan tài, đặt thi thể đứa trẻ này trong quan tài.
Bạch Chuẩn dán bùa chú lên, đi thẳng xuống núi, khiêng vào trong miếu thổ địa.
Mở quan tài gỗ đào ra, đặt thi thể vào bên trong.
Bạch Chuẩn xắn cổ tay áo dài lên, lấy hai cành trúc, cành trúc trong tay cậu linh hoạt như một đôi đũa dài, cậu dùng cành trúc kẹp lấy đinh gỗ đóng xương, chậm rãi rút nó ra.
Trong miếu thổ địa văng vẳng tiếng thét chói tai, đinh gỗ rút ra mỗi tấc, tiếng kêu càng thêm thê thảm.
Trừ Chử Vân không sợ hãi, ngay cả A Sinh cũng phải ôm lấy tai.
Cậu ta sợ quái vật xuất hiện, miệng lẩm bẩm linh tinh: “Mi là một đứa trẻ đáng thương, Thất gia đang cứu mi đấy, mi đừng có mà không biết lòng người tốt.”
Quan tài gỗ đào rung lên ầm ầm, cái giá đỡ phía dưới lung lay như sắp gãy tới nơi.
Hoắc Chấn Diệp đỡ quan tài gỗ, miệng lẩm nhẩm gì đó, Bạch Chuẩn dỏng tai nghe, thấy hắn đang khẽ niệm “Địa Tàng Kinh”.
Đinh đóng xương vừa được rút ra, tiếng vang biến mất, bộ xương trẻ con cứ thế cuộn mình nằm trong quan tài.
“Đốt lửa lên đi.” Bạch Chuẩn kẹp đinh gỗ nói với A Sinh.
A Sinh vội vàng đốt lửa, Bạch Chuẩn quăng đinh gỗ khóa hai linh hồn vào trong lửa, sau đó vẩy mực chu sa.
Ngọn lửa bốc “phừng” một tiếng, đinh xương tẩm đầy oán hận cháy bừng bừng trong lửa nóng.
“Trông lửa, đừng để nó tắt.”
A Sinh nghe lời, ngồi xổm dưới đất trông chừng đống lửa.
Lửa chu sa hừng hực, Chử Vân không chịu được hơi lửa, cô ta ôm Trần Thọ trốn ra ngoài.
Bạch Chuẩn đạy nắp quan tài lên, chấm bút vào mực chu sa, vẽ lại những lời chú bong tróc kia.
Mỗi lần thêm một nét bút, ánh sáng đỏ trên quan tài lại nhiều thêm, từng đường sáng giăng kín quan tài.
Hoắc Chấn Diệp lấy giấy ra, viết một trang kinh văn nghiêm chỉnh bằng chữ Khải.
“Tôi chỉ biết “Địa Tàng Kinh”, viết kín mấy trang xong, hắn đưa kinh văn cho Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn gật đầu, liếc mắt nhìn thấy nét chữ viết rất nắn nót và có tấm lòng siêu độ, hỏa táng cho bọn nó có thể giảm bớt oán khí.
Ngọn lửa điểm cháy giấy vàng, mỗi khi cháy hết một hàng, kinh văn lại hóa thành ánh sáng, từng chữ bao xung quanh quan tài gỗ.
Hoắc Chấn Diệp dùng trúc còn thừa làm hai bài vị, dựng trước quan tài gỗ.
Trên bài vị không có tên, trước mộ không có bia, đương nhiên hai đứa trẻ này cũng không có tên họ.
A Sinh nuốt nước bọt: “Chuyện, chuyện này xong rồi hả?”
“Còn chưa xong.” Bạch Chuẩn lắc đầu.
Người mang dòng máu thân nhất của nó biến nó thành ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, trừ hiến tế máu thịt thì phải dâng lên thứ đồ mà nó thích.
A Sinh hoang mang: “Nó… nó thích thứ gì nhất?” Không phải là ăn thịt người đó chứ?
Hoắc Chấn Diệp bất đắc dĩ gật đầu, chỉ vào tám đứa trẻ bằng giấy: “Có lẽ nó thích nghe hí, xem khỉ con lộn nhào nhất.”
A Sinh đã hiểu, phải hiến khúc hí dỗ cho thằng quỷ nhỏ này vui vẻ, chắc chắn nó sẽ đi.
Trong gánh hát có tổng cộng hơn hai mươi người, làm tương ứng từng người giấy một, mặc thêm bộ đồ hí, hôm nay có thể hiến hí rồi.
A Sinh vừa định bê người giấy lên trên trấn, Bạch Chuẩn bèn nói: “Đừng cử động.”
“Không cử động thì chuyển thế nào được đây?” Lẽ nào nó biết bay?
Bay thì không bay được, nhưng những người giấy này biết tự đi.
Bạch Chuẩn chọc ngón trỏ và ngón giữa vào người giấy, từng người giấy lần lượt ra khỏi miếu.
A Sinh muốn đi theo nhưng bị Bạch Chuẩn ngăn cản: “Cậu ở lại trông chừng lửa, đừng để lửa này tắt.”
A Sinh lập tức đồng ý, đinh đóng xương kia cũng không phải thứ gì tốt lành, tuy đã quăng vào trong lửa mạnh nhưng không bị thiêu hỏng, màu sắc cũng chưa từng thay đổi.
Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn sóng vai nhau đi phía cuối đội ngũ, Hoắc