“Quái vật” giậm hai chân, ngồi thụp xuống gào thét.
Nó khóc rất lớn, tiếng khóc rung động đất trời, sóng âm nối tiếp từng đợt như sắp đánh bay sân khấu.
Hai đứa trẻ hoang mang nhìn “quái vật”, nhưng bọn nó không hề sợ hãi.
Một trong hai đứa trẻ còn vươn tay muốn vỗ vỗ chân “quái vật”.
An ủi nó, để nó đừng khóc.
Bạch Chuẩn nhúc nhích ngón tay, người giấy không ngừng nhào lộn trên sân khấu nhảy xuống, vút lên cao rồi rơi xuống đất, mấy con khỉ nhỏ vừa lộn vừa nhảy tới trước mặt “quái vật”.
Nhóm khỉ lộn nhào quanh “quái vật” cho nó xem, quái vật bị thu hút, dần dần ngừng khóc, nó túm khăn đỏ trên đỉnh đầu xuống.
Quả nhiên có hai cái đầu.
Nó chỉ có thể cử động nửa người, một gương mặt mở to mắt, một gương mặt mắt nhắm chặt, hành động cũng chỉ có thể dựa vào nửa cơ thể.
Bạch Chuẩn nói đúng, một hồn ở trong, một hồn ở ngoài.
Người giấy chuyển động vòng quanh nó, quái vật càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn cao bằng một đứa trẻ năm tuổi.
Mặc dù nó đã có hình dáng của con người nhưng làn da xanh lét, giống như mọc ra một lớp xác.
Khi hai đứa trẻ kia đi tới và ngồi xuống bên cạnh nó, bốn người ngồi song song, tay đứa trẻ khoác lên bờ vai “quái vật”.
Hồi ức vui vẻ nhất của nó là khi bị nhốt trong lầu, cùng anh em xem hí.
Có ký ức này làm bạn, nó mới có thể bình yên sống tiếp.
Nó quay hai cái đầu ra xem nhóm khỉ con lộn nhào, bốn bàn tay cùng vỗ, miệng phát ra tiếng cười hồn nhiên khờ dại chỉ trẻ con mới có.
Hoắc Chấn Diệp nắm tay Bạch Chuẩn, sợ cậu rút về nên vừa nắm vừa vuốt ve: “Cậu đúng là mạnh miệng mềm lòng.”
Bạch Chuẩn vung tay nhưng chẳng thể vùng ra, mặt không biến sắc, vẫn cứng miệng như trước: “Thất môn làm giấy vốn là để an ủi oán linh, tiễn vong hồn.”
Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên đôi môi Bạch Chuẩn.
Từng hôn một lần thì lúc nào cũng muốn hôn, đúng là xong rồi.
Nhóm khi con lộn nhào xong lại đứng chồng lên nhau, từng con giẫm lên đầu vai nhau xếp thành hình bảo tháp.
“Quái vật” và hai đứa trẻ kia ngồi song song, khi con khỉ nhỏ nhảy lên trời bọn nó cùng nhau hít sâu, đợi khi khỉ con đứng ổn định bọn nó mới cùng thở phào.
Cuối cùng mấy con khỉ giấy nhỏ lộn nhào qua bốn phương tám hướng, khẽ khàng đáp xuống đất, quỳ một gối trước mặt bọn nó.
Trên mắt của khỉ con đều dán giấy vàng, hễ chớp mắt là lạnh sáng lấp lánh, chúng vò đầu bứt tai với bọn nó.
Trong tay mỗi con khỉ đều đưa ra một quả đào tiên.
“Quái vật” vươn tay, nó cầm lấy đào, nâng trong tay, quay đầu qua nhìn Bạch Chuẩn.
Hốc mắt đổ lệ, đinh trong đầu được lấy ra, oán khí trong tim dần tan biến, cuối cùng nó đã khôi phục thần trí và nhân tính.
Nó vươn tay, chỉ chỉ vào nửa người phía sau không cử động, sau đó lại chỉ chỉ vào từ đường nhà họ Tần.
Cuối cùng nó không còn bị giam cầm nữa mà có thể rời khỏi rồi, nhưng anh em của nó vẫn còn bị nhốt trong từ đường.
Bạch Chuẩn khẽ gật đầu, hứa với nó: “Chúng tôi sẽ tiễn hai người cùng lên đường.”
Kiếp sau đầu thai tốt, lại làm anh em.
Nó dứng đậy, nhìn hồi ức của mình, hai đứa trẻ đó cầm tay nhau, híp mắt nhìn nó, bị làn gió thổi bay như giấy bụi.
“Quái vật” hóa thành một luồng sáng, bay về phía miếu thổ địa.
Bạch Chẩn và Hoắc Chấn Diệp vội bước theo phía sau.
A Sinh đổ đầy mồ hôi, cậu ta đã chặt rất nhiều trúc để đốt cháy cái đinh xương này, nhưng nó vẫn không cháy hết, cho dù là cậu ta có quạt lửa thêm củi ra sao thì vẫn không hề có biến hóa gì.
Nóng tới mức cả người cậu ta đều là mồ hôi, cậu ta đang định đi chặt thêm trúc, một luồng ánh sáng trắng đã vọt vào trong miếu, lao thẳng vào quan tài.
A Sinh dụi mắt, cậu ta còn tưởng rằng là mình hoa mắt, chỉ nghe thấy tiếng nổ cái “đùng”, đống lửa bùng khói đen.
A Sinh gảy mảnh củi trúc, nhìn thấy đinh xương cuối cùng cũng gãy thành hai nửa.
Cậu ta vừa định thở phào chợt nhớ tới luồng ánh sáng không biết là gì, nó cứ vọt vào trong quan tài như vậy thì có nghiêm trọng không?
Mở ra xem thì lại sợ, không mở ra thì lại lo, cậu ta chỉ đành xoay quanh quan tài.
Khi Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn chạy về miếu, “quái vật” đã chui vào quan tài.
Nó vừa rời khỏi, Giới Âm Dương nứt ra một khe, bầu trời đêm trên trấn đổ xuống từng mảng.
Từng luồng ánh sáng trong trấn bay xuyên qua khe nứt ra ngoài, những hồn ma vốn dĩ bị nhốt trong đây không thể đầu thai cuối cùng đã được tự do rời khỏi nơi này.
Những luồng sáng trắng phá vỡ màn trời lao nhanh, rất lâu về sau mới dần giảm bớt, ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi xuống trấn.
Trong Âm Dương Giới là ban đêm, bên ngoài lại là ban ngày.
Chử Vân ngồi trong miếu, tia sáng chiếu qua lỗ thủng trên nóc miếu rọi vào người cô ta, sương đen quanh người cô ta đều biến thành từng luồng khói trắng.
Chử Vân kêu lên, Bạch Chuẩn lấy ra một chiếc bình nhưng Chử Vân không lập tức chui vào trong bình tránh tia nắng mà lưu luyến nhìn thi thể Trần Thọ.
“Tôi đã hứa với cô, đương nhiên tôi sẽ làm được.”
Chử Vân chui vào trong bình, rầu rĩ nói: “Tôi tin tưởng Thất gia.”
Màn đêm dày đặc vỡ vụn, non nước giống như vừa được gột rửa, nắng vàng chậm rãi nhạt dần, núi sông cây đá lộ ra màu sắc rực rỡ khi được mặt trời chiếu rọi.
Chỉ trong giây lát thôi, mà nơi đây đã biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Miếu thổ địa vẫn cũ nát như vậy, nhưng trong núi rừng đã vang lên tiếng chim ríu rít.
Bấy giờ A Sinh mới thở phào, cuối cùng cũng ra được rồi.
Đầu gối Bạch Chuẩn cứng đờ, cậu còn chưa kịp cử động, Hoắc Chấn Diệp đã bế ngang người cậu bước về phía xe lăn trúc.
Khi Bạch Chuẩn ở bên trong, tinh thần cực kỳ tốt, vừa ra tới bên ngoài lập tức xanh xao, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như bị bệnh lâu ngày.
Hoắc Chấn Diệp cau mày, mấy ngày qua cậu đã quá mệt, phải tìm nơi nào đó nghỉ ngơi cẩn thận.
Hoắc Chấn Diệp đẩy Bạch Chuẩn, A Sinh vác thi thể Trần Thọ.
Người giấy ở lại miếu thổ địa trông chừng quan tài, bọn họ cùng nhau ra khỏi trấn Hưởng Thủy.
Hoắc Chấn Diệp dẫn Bạch Chuẩn đi tìm quán trọ ở, A Sinh tìm tới cửa hàng quan tài, phải đặt thi thể Trần Thọ cẩn thận trước đã.
Bọn họ ở trong Âm Dương Giới ba ngày, Bạch Chuẩn thích sạch sẽ lười vận động nhìn còn ổn.
Hoắc Chấn Diệp và A Sinh hết leo núi lại đào đất, trên người dính đầy tro bụi.
Ông chủ quán trọ liếc mắt nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp mặc đồ Âu, đeo đồng hồ, còn đẩy một người ngồi xe lăn, bèn cười nói: “Hai người tới tìm tiên sư nhà họ Tần khám bệnh đúng không?”
Nhà họ Tần? Tiên sư? Khám bệnh?
Hoắc Chấn Diệp mặt không biến sắc.
Ông chủ còn tưởng rằng bọn họ tới khám bệnh thật: “Vị thiếu gia này, cậu đã mua số khám bệnh chưa?