Chử Vân không vội giết Tần lão gia ngay, cô ta muốn giày vò ông ta hằng đêm, tra tấn ông ta tàn nhẫn mới có thể dập được lửa giận của mình, nhất định phải khiến ông ta chịu đủ giày vò khổ sở rồi mới chết.
Chử Vân không nhúc nhích, những linh hồn kia cũng không dám cử động.
Cô ta ám trên người Tần lão gia, chậm rãi đi về phía từ đường, tìm một hồn còn lại đang bị giam giữ trong đó.
Vừa đi tới cửa từ đường, đã bị từng luồng sáng vàng bắn ra từ cửa đẩy lui.
Chử Vân ngước mắt lên nhìn, thấy trên nóc từ đường có treo một chiếc gương bát quái to tầm bằng bàn tay.
Tràng hạt ban nãy còn chẳng làm Chử Vân tổn thương chút nào, cô ta vươn vuốt quỷ, hóa ra sương mù đánh về phía gương bát quái, nhưng lại bị gương đánh bắn ra khỏi cơ thể của Tần lão gia.
Tần lão gia nhào về phía trước, ông ta lăn lộn bò vào trong từ đường.
Chử Vân vung thủy tụ lên túm lấy chân ông ta kéo ra ngoài.
Cô ta xách cổ Tần lão gia lên rồi lại ám lên người ông ta, đi vòng vòng quanh từ đường, chỉ cần có cái gương bát quái kia thì cô ta không thể nào vào trong.
Hoàng tước bay tới trước mặt Chử Vân, cái cánh chỉ chỉ lên sân khấu nhỏ, lại chỉ vào gương, nghiêng cánh xoay hai vòng.
Quỷ không lấy xuống được nhưng người lấy xuống được.
“Tần lão gia” cười híp mắt, lắc hông đi vào phòng mợ Chín.
Hai a hoàn của mợ Chín nắm tay nhau chạy vào phòng, một người nhỏ giọng hỏi: “Cô nhìn thấy rõ thật đấy à?”
Người cầm đèn gật đầu: “Tôi nhìn thấy rất thật mà! Mợ Chín thật sự… không có… cái đó.” Nói tới chữ cuối cùng thì giọng nghẹn đặc, không dám thốt ra hai từ kia.
“Có lẽ nào, lẽ nào là bị thứ gì ám lên người?” Hai người run rẩy sợ hãi, “Hay là đi gọi người.”
“Cô ngốc à, hay là muốn bị đánh vậy?” Lỡ như mợ Chín trở lại bình thường, đánh chết hai người bọn cô thì phải làm sao?
Cánh cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Hai a hoàn run rẩy, trông thấy Tần lão gia đứng ngoài cửa, hai cô liếc mắt nhìn nhau.
Mợ Chín vừa đi tìm Tần lão gia cơ mà, sao Tần lão gia lại ở đây thế này?
Dường như Tần lão gia không nhìn thấy hai người họ, đi cà nhắc từng bước vào trong.
Hai a hoàn nắm chặt tay nhau, ngó thấy khuôn mặt sợ hãi của đối phương trong mắt nhau.
Chỉ có ma quỷ ám trên người mới đi cà nhắc.
Thứ kia chạy từ cơ thể mợ Chín sang người Tần lão gia rồi.
Trong hai người có một người gan nhỏ, nước mắt rơi lã chã xuống.
“Tần lão gia” không nhìn hai người họ mà tự mình ngồi xuống trước gương trang điểm, mở hộp phấn son nữ trang, chọn một bộ đồ hí màu hoa đào mặc vào.
Sau đó lại đi cà nhắc phất thủy tụ, lướt qua cửa phòng tám người vợ.
Mợ Tám đang bực mình, từ sau khi con yêu tinh kia bước vào cửa, lão gia không tới phòng của bà ta nữa, nhìn thấy bóng người trước cửa sổ, còn tưởng là nửa đêm mợ Chín không ngủ còn bày trò ầm ĩ.
Bà ta đẩy cửa ra mắng: “Cái thứ đê tiện nửa đêm nửa hôm còn không chịu yên tĩnh à?”
Giọng nói cao vút ngay tức khắc im bặt, giống như chú chim bị bóp cổ, mợ Tám trợn tròn mắt nhìn người kia quay đầu, ngón tay lan hoa chỉ vểnh lên, cười dịu dàng với bà ta.
“Lão… lão gia!” Mợ Tám trợn mắt, suýt nữa thì ngất.
Bà ta vội vã gọi mợ Bảy thức giấc.
Mọi người trong nhà đều dậy hết cả, ai nấy chạy thẳng tới sân khấu.
Tần lão gia lắc bụng diễn quý phi say rượu, khuôn mặt trắng trắng đỏ đỏ, mặc dù bộ dạng xấu xí nhưng tư thế có bài bản đàng hoàng.
Giọng hí sáng ngời là của Mai phái chính tông.
(Mai phái: Một trong những trường phái hình thành từ đời đầu và có sức ảnh hưởng sâu nhất trong kinh kịch.)
Tất cả mọi người đứng dưới sân khấu trơ mắt nhìn lão gia nổi điên.
Mợ Bảy và mợ Tám trước nay không hòa thuận, nhưng bấy giờ lại nắm chặt tay nhau.
Hai người là những người đầu tiên phát hiện lão gia bị quỷ ám.
Mợ Bảy nắm lấy tay áo mợ Tám, lúc này cũng không quan tâm tới việc vải quần áo cửa bà ta có phải là hàng mới từ Thượng hải hay không: “Em này, em nghe xem, hình như có tiếng chiêng trống thì phải?”
Mợ Tám nghe vậy sợ tới mức cả người run rẩy, lại không dám về phòng, chỉ dám đứng ở nơi đông người nhìn hình ảnh quỷ dị trên sân khấu: “Chị, chị đừng dọa em thế chứ.”
Có người hầu tìm được mợ Chín ngất ở dưới hành lang, nên dìu bà ta tới đây.
Thần trí Tần lão gia vẫn còn tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo thì ông ta càng sợ hãi.
Cơ thể không nghe ông ta sai bảo, giống hệt một con rối gỗ, người ở trên tác động thế nào thì ông ta bày tư thế đó.
Chử Vân ngồi trên xà ngang sân khấu, hai chân nhấc lên, ngón tay thao tác, chỉ có Tần lão gia nghe thấy giọng nói của cô ta.
Cô ta cười hi ha mấy tiếng: “Con trai ông thích xem lộn nhào nhất, ông lộn nhào cho chúng nó xem đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Tần lão gia tự dưng lại lộn nhào trên sân khấu.
Mợ Bảy há to miệng: “Cái này… cái này…”
Mợ Tám nắm chặt tay bà ta: “Lão gia còn có cả tuyệt chiêu này nữa hả?”
Mợ Bảy lườm mợ Tám, trong lòng thầm mắng ả đàn bà này đúng là ngu xuẩn, chẳng trách bị con Chín đè lên đầu: “Trúng tà rồi! Tần quản gia đâu?!”
Quản gia đã sớm cho người đi mời đồ đệ của Thanh Dương tiên sư.
Thanh Dương tiên sư có đàn tế ở khắp mọi nơi, ông ta đi tuần đàn chỉ để lại một đồ đệ ở nhà họ Tần.
Đồ đệ kia mới mười bảy, mười tám tuổi, làm gì đã gặp qua chuyện thế này, cậu ta lắp ba lắp bắp: “Vật này cực hung, chúng ta nhiều người như vậy mà nhân khí không đuổi nổi tà vật đi.”
Chử Vân cười nhạo.
Giọng của cô ta truyền vào trong tai Tần lão gia: “Nhìn xem là người đông hay ma đông nào?”
Tần lão gia xoay tới trước sân khấu, cổ bị ép ngửa lên, chỉ thấy trên mái ngói nhà họ Tần tất cả đều là ma quỷ mặt xanh mét, từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm xem ông ta hát hí.
Quản gia Tần kéo tiểu đạo sĩ kia: “Tiểu đạo trưởng, cậu có cách nào không?”
Cung phụng bọn họ ăn no ngủ kỹ, nhưng gặp phải tà vật lại không có cách giải quyết nào ư?
Tiểu đạo sĩ lấy thanh kiếm gỗ đào ra, nhảy lên sân khấu, quất một nhát lên trán Tần lão gia: “Yêu ma quỷ quái, mau mau hiện nguyên hình!”
Tần lão gia lập tức đứng yên, tiểu đạo sĩ tưởng rằng kiếm gỗ đào có tác dụng, vội vàng đánh vào giữa trán ba phát, đánh tới mức trán Tần lão gia u lên một cục.
Quản gia và mấy người vợ đều nghển cổ lên xem: “Xong rồi à?”
Tần lão gia cướp lấy kiếm đào, bẻ kiếm đào thành hai khúc, cười quái dị quăng ra ngoài.
Ông ta vung thủy tụ, quăng tiểu đạo sĩ xuống khỏi sân khấu.
Tiểu đạo sĩ được đỡ lên, mặt xám như tro tàn: “Thứ này, thứ này hung quá, nhất định là một tà vật cực kỳ lợi hại…”
Quản gia thấy tiểu đạo sĩ không làm ăn được gì, giậm chân: “Dùng cách cũ của tổ tông còn hơn, nước tiểu đồng tử, máu chó đâu!” Đây đều là những thứ phá hung, nhưng mà phải kiếm đâu ra nước tiểu đồng tử và máu chó bây giờ?
Tần quản gia nhìn tiểu đạo sĩ: “Tiểu đạo sĩ,