Editor: Tree
***
Phần 11
Vào ngày chuyển nhà, Trương Dương đã khóc rất to.
Nhìn thấy ngôi nhà đã gắn bó cả đời này với cô bị sơ tán từng chút, để lại một mớ hỗn độn, những kỷ niệm từ thuở ấu thơ lại dạt dào kéo đến, trong lòng cô sinh ra một tia bất đắc dĩ, e rằng khi rời khỏi nơi này thì ký ức của cô cùng ba mẹ cũng sẽ chẳng còn nữa.
Nhưng ngôi nhà này đã không còn thuộc về cô nữa, nhà của cô, đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Ra khỏi đây, cô dường như phải bắt đầu một cuộc sống lang bạt.
Cô nghĩ nếu không xảy ra vụ tai nạn ô tô đó, nếu bố mẹ cô còn sống, cô nhất định sẽ không làm những chuyện hoang đường này, nhất định sẽ không giao ra tất cả mọi thứ chỉ để đổi lấy một người bầu bạn.
Giờ cô không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể lưu luyến nhìn ngôi nhà thân yêu của mình lần cuối, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo xe của công ty chuyển đến nhà trọ mới, hướng dẫn công nhân xếp đồ đạc vào đúng vị trí, miệt mài làm việc đến tối mịt, Trương Dương vừa mệt vừa đói.
Cô nấu một bát mì ăn liền, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ, nhìn phòng khách chất đầy hành lý, hầu như không có chỗ để đặt chân, muốn thu dọn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cô liền cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Rất nhiều đồ đạc, vật dụng cũ kỹ trong nhà vứt trên đường cũng không ai thèm nhặt, vốn dĩ cô không muốn cầm theo, giờ chuyển đến nhà mới và định bắt đầu cuộc sống mới thì đương nhiên cô nên mua đồ mới, nhưng trong tay chỉ còn lại một số tiền ít ỏi như vậy, làm sao mà dám vung tay quá trán nữa, không thể làm gì khác hơn là lại mang theo những thứ cũ rích kia chở tới nhà mới.
Sau khi uể oải ăn xong bát mì, cô xốc lại tinh thần bắt đầu dọn dẹp, ngày mai Kha Nghiêu sẽ tới, đây là nhà của bọn họ, nhà làm sao có thể bừa bộn được.
Nghĩ đến Kha Nghiêu, Trương Dương rốt cục có thể tạm thời thoát khỏi tâm trạng chết chìm hiện tại, trong lòng sinh ra một chút vui mừng cùng hy vọng. Mặc dù bây giờ mọi thứ đều rất tệ hại, nhưng ông trời tuyệt sẽ không tuyệt đường sống, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, cô cùng Kha Nghiêu nhất định sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp.
Một hơi dọn dẹp đến nửa đêm, Trương Dương mệt đến mức eo khó có thể thẳng lên được, khi mở thùng giấy cuối cùng, bất chợt nhìn thấy một chiếc áo phông trắng, cô sững người.
Đó là áo đôi mà cô và Kha Vũ đã mặc khi đến công viên trò chơi.
Cô nhặt chiếc áo phông lên, giũ giũ nó rồi trải ra trước mặt mình, đó là size áo cỡ lớn của chàng trai, khiến cô nhớ đến bộ ngực rộng lớn mà cô đã từng dựa vào. Vòng tay của Kha Vũ, ánh mắt của Kha Vũ, và vẻ mặt nghiêm túc cùng đầy hy vọng của Kha Vũ khi anh nói “Đưa anh về nhà”, tất cả đều hiện ra trước mắt cô.
Trái tim Trương Dương lập tức bị nhéo một cái, hốc mắt lại bắt đầu đau nhức.
Kha Vũ bây giờ đang ở đâu, đang làm gì? Liệu “chủ nhân” mới có đối xử tốt với anh không? Cho dù có Kha Nghiêu nhưng cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên được Kha Vũ. Có lẽ họ sẽ không bao giờ có thể được gặp lại nhau nữa, cô chỉ mong ở nơi cô không thể nhìn thấy Kha Vũ có thể sống tốt, được đối xử tử tế, được coi trọng và được yêu thương như là một con người chân chính.
Kha Vũ quên được cô cũng là một chuyện tốt, nếu không, cô làm sao có thể xóa bỏ áy náy như kiểu đã phản bội Kha Vũ như này được đây.
Cô vùi mặt vào chiếc áo phông, đau buồn nức nở.
————
Ngày hôm sau, Trương Dương đi làm muộn.
Trước kia cô chỉ mất mười phút để đi bộ đến công ty. Mặc dù căn nhà mới thuê cô cũng cố ý chọn ga tàu điện ngầm gần đó, nhưng cô đã hoàn toàn đánh giá thấp thời gian cao điểm buổi sáng ở Bắc Kinh.
Trên thực tế là cô chưa từng trải nghiệm qua thời gian cao điểm buổi sáng ở Bắc Kinh.
Từ nơi ở mới đến công ty của cô mất bảy mươi lăm phút, trong đó phần lớn thời gian là cô phải đứng trong chiếc nồi sắt chật chội, không khí nồng nặc mùi cơ thể khó chịu, tay cầm tay nắm không ngừng đổ mồ hôi, cơ thể lắc lư theo tiếng phanh xe, như một chiếc lá đơn độc trôi nổi trên biển khơi.
Bình thường đi du lịch cô cũng đi tàu điện ngầm, nhưng hiếm khi đi tàu điện ngầm đông đúc và phải đứng lâu như vậy, lúc xuống xe, cả người như muốn ngã quỵ.
Đến công ty, sắc mặt cô kém đến mức khiến đồng nghiệp xung quanh rối rít chạy tới quan tâm.
Làm sao Trương Dương dám nói với họ rằng cô đã bán nhà và chuyển đi. Nghĩ đến từ nay cô sẽ phải dậy sớm hơn nửa tiếng và lãng phí thời gian có thể ngủ trên giường trên tàu điện ngầm đông đúc, cô liền cảm thấy tương lại thật mịt mù.
Cô biết mọi thứ có thể sẽ rất khó khăn, nhưng cô không ngờ chỉ mới bắt đầu thôi mà đã khó đến vậy.
Cô tự an ủi bản thân, buổi tối là sẽ có thể nhìn thấy Kha Nghiêu rồi, mọi thứ đều xứng đáng, nhất định phải tin như vậy.
————–
Giờ cao điểm tan tầm cũng là thống khổ, Trương Dương cảm thấy tất cả tinh thần của mình đều bị hai chuyến tàu sáng tối này hút sạch sẽ rồi, cả người đều vô cùng uể oải.
Còn chưa tới nhà, chuông điện thoại đã vang lên đầu tiên, Trương Dương nhìn thấy dãy số điện thoại không hiện tên người gọi, cũng biết là ai gọi tới.
“Cô Trương, ngài có chắc đó là chung cư Hạnh Phúc trên đường Vạn Hưng không?”
“Đúng.” Trương Dương có thể tưởng tượng Vương Vĩ kia sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy chung cư đó. Người mua được sản phẩm tùy chỉnh thì nhất định không giàu thì cũng sang, sợ rằng sẽ chẳng có ai táng gia bại sản giống như cô vậy.
“Chúng tôi đã đến tầng dưới chung cư của ngài rồi.”
“Chờ một chút, sẽ sớm tới đây.”
Trương Dương bắt đầu chạy tới, nhưng gần đến chung cư thì giảm tốc độ, bật camera trước của điện thoại lên để soi, thấy người trên màn hình có đôi gò má ửng đỏ, môi tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, trán lấm tấm mồ hôi, đó là một khuôn mặt thất vọng tràn đầy mệt mỏi.
Cô vốn là muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ trước khi đón Kha Nghiêu, nhưng cả chặng đường dài đi làm đã khiến mọi thứ bị trì hoãn.
Chiếc Mercedes màu đen quen thuộc đỗ dưới lầu chung cư, Trương Dương hít sâu một hơi, kiềm chế nhịp tim đang đập rộn ràng.
Trên xe có ba người, ngoài Vương Vĩ cùng Kha Nghiêu thì còn có một người đàn ông vạm vỡ trông như vệ sĩ.
Kha Nghiêu đội mũ và đeo kính râm, che mặt kín mít, nhưng vóc dáng ưu việt vẫn hút mắt vô cùng.
Trương Dương len lén nhìn vào hai mắt Kha Nghiêu, có chút không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, những cô gái bình thường đều không giấu được cảm giác tự ti khi đối mặt với chàng trai ưu tú.
Vệ sĩ mở cốp và lấy ra một chiếc vali lớn.
“Cô Trương, trong vali có ba bộ ngoại hình mà cô đã chọn và đây là sách hướng dẫn.” Vương Vĩ lắc lắc túi hồ sơ trong tay.
Trương Dương gật đầu: “Lên lầu nói chuyện.”
Ba bộ ngoại hình là ba bộ quần áo của Kha Nghiêu do công ty tặng cô, đây là một trong những dịch vụ tặng kèm khi mua, cô đã chọn trang phục trong phim thần tượng mà Kha Nghiêu đã mặc lần trước, trang phục biểu diễn của buổi concert cùng chế phục của chương trình tống nghệ. Đây là ba hình dáng gây ấn tượng mạnh và cảm xúc nhất cho cô, cũng đại diện cho ba thời điểm chói sáng nhất trong sự nghiệp của Thịnh Thế.
Vệ sĩ xách vali, bọn họ cùng nhau lên lầu.
Căn nhà trọ nhỏ chưa đầy bốn mươi mét vuông khiến Vương Vĩ thật lâu cũng không nói nên lời.
Trương Dương mặt nóng bừng, cố giả bộ ra vẻ bình tĩnh: “Cứ để hành lý ở đó, tôi sẽ thu dọn sau.”
Vương Vĩ đưa túi tài liệu dày cộp cho Trương Dương: “Một số lưu ý quan trọng trước khi ký hợp đồng ngài cũng đều đã biết, mong ngài nhất định phải đảm bảo tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc sử dụng sản phẩm tùy chỉnh.”
“Ừ.” Nghĩ đến những điều khoản khắc nghiệt kia, Trương Dương cảm thấy trong ngực như nghẹn lại.
Trần tổng nói với cô rằng Kha Nghiêu sẽ không có thân phận hợp pháp, cũng không thể lộ mặt trước mặt người ngoài, chứ đừng nói đến việc khoe khoang trên mạng xã hội. Cô cũng sẽ bị giám sát lâu dài, một khi cô vi phạm thỏa thuận và mang lại rủi ro cho công ty, Kha Nghiêu sẽ bị thu hồi ngay lập tức. Tất cả là cái giá mà cô phải chịu khi chọn một nhân bản có độ tương tự 100%.
Còn rất nhiều điều kiện hạn chế khác mà cô không nhớ được, phải tìm thời gian đọc kỹ hợp đồng và hướng dẫn sử dụng một lần, công ty sợ xảy ra chuyện, cô còn càng sợ hơn.
Vương Vĩ cùng vệ sĩ đã rời đi, mà Kha Nghiêu vẫn không nhúc nhích đứng ở phòng khách, từ đầu đến cuối không
Trương Dương nhỏ giọng nói: “Về đến nhà thì anh không cần phải che mặt nữa.”
Nghe vậy, Kha Nghiêu bỏ mũ và kính râm xuống.
Hô hấp của Trương Dương như ngưng trệ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy “Thịnh Thế” ngay trước mặt, vẫn khiến cô tim đập loạn nhịp như đánh trống.
Tuy nhiên, hào quang chói mắt, sang trọng cùng hoa lệ này không thể hòa hợp được với căn nhà trọ thô sơ cũ kỹ. Anh nên tỏa sáng trên thảm đỏ, trên sân khấu, tại các bữa tiệc, xung quanh là ánh đèn sân khấu và máy ảnh, chứ không phải là ở đây, đối mặt với chiếc ghế sofa biến dạng, tấm thảm không còn lông và bàn ghế trầy da, những đồ dùng trong nhà đáng lẽ phải loại bỏ từ lâu, ngôi nhà chật chội và lỗi thời dường như cùng Kha Nghiêu tạo thành hai không gian khác nhau.
Trương Dương tự ti hổ thẹn. Kha Nghiêu không phải Thịnh Thế, cô cũng không phải Mina, không những bây giờ bọn họ không có một cuộc sống tử tế mà cô còn phải gánh nặng nợ trên lưng, điều này, ngay cả niềm vui khi nhìn thấy Kha Nghiêu cũng không thể khiến cô nhẹ nhàng hơn một chút nào.
Kha Nghiêu nắm lấy phần tóc bị chiếc mũ làm cho xẹp xuống, nói: “Tôi phải làm những gì?”
Trương Dương sửng sốt một chút, cử chỉ đơn giản cùng giọng điệu bình thường kia lại đẹp trai đến mức khiến người ta run lên, cô nói: “Trước tiên ngồi đi.”
Kha Nghiêu ngồi xuống sofa, ánh mắt bình tĩnh mang theo mấy phần mờ mịt.
Trương Dương không còn xa lạ gì với ánh mắt mờ mịt kia, vì trong mắt Kha Vũ cũng đã từng có, cô nói: “Em tên là Trương Dương, anh có thể gọi em là Phi Dương.”
“Xin chào, tôi tên là Kha Nghiêu.”
Một hồi trầm mặc.
“Anh… có đói không?”
Kha Nghiêu gật đầu.
“Vậy em đi làm ít món, anh chờ một chút nhé.” Trương Dương trong lòng thở dài, Kha Vũ ít nhất cũng biết nấu ăn, còn Kha Nghiêu đã bị Trọng Trí, chỉ sợ cái gì cũng không biết, đều phải tự mình dạy lại từ đầu.
Sau khi làm cơm xong, Trương Dương nhìn thấy Kha Nghiêu vẫn ngồi bất động trên sofa, giống Kha Vũ lúc đó giống như người máy đang chờ chỉ thị của cô, trong lòng liền cảm thấy vô lực.
“Kha Nghiêu, tới ăn cơm.”
Kha Nghiêu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trương Dương vốn định làm một vài món ăn đặc biệt để ăn mừng một chút, nhưng cô đã quá mệt mỏi, cô không còn sức lực để đi mua thức ăn, cũng không còn sức lực mà chuẩn bị, nên cô chỉ xào vài món đơn giản, vừa ăn vừa nhìn Kha Nghiêu, không khỏi có chút tâm thần rạo rực.
Kha Vũ cũng rất đẹp trai, cô nhìn vào sẽ thấy vui, nhưng Kha Nghiêu lại sẽ khiến cô mất lý trí, thậm chí mất đi phong thái, không chỉ bởi vì sắc đẹp trời ban, mà còn bởi vì khuôn mặt này chính là Thịnh Thế, ánh mắt phàm nhân làm sao dám nhìn thẳng vào mặt trời cơ chứ.
Thịnh Thế – mặt trời của cô, lúc này đang ngồi trước mặt cô, ăn món ăn do chính tay cô nấu, cô vui mừng đến mức tay cầm đũa cũng hơi run run, đã đếm không biết bao nhiêu lần cô nghi rằng mình đang nằm mơ.
Trên đời nếu quả thật có mộng đẹp như vậy, thì xin đừng đánh thức cô. Giờ khắc này cô mới thực sự tin rằng tất cả những gì mình bỏ ra là xứng đáng, nếu phải trải qua những thử thách này mới có thể chứng minh tình yêu, thì cô mới nhận ra rằng tình yêu càng trải qua thăng trầm mới càng đáng quý.
“Ăn ngon không?” Trương Dương ngập ngừng hỏi.
Kha Nghiêu nhìn miếng trứng chiên đang cầm trên tay, giọng điệu không rõ nói: “Ngon không?”
Trương Dương lấy hết can đảm nhìn thẳng Kha Nghiêu: “Kha Nghiêu, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, anh hiểu không?”
Kha Nghiêu gật đầu.
“Vậy, anh gọi tên em đi.”
“Trương Dương… Phi Dương.”
“Đúng, gọi là Phi Dương.” Trương Dương không thích tên của mình lắm, nghe giống con trai và quá phổ thông, còn Phi Dương thì nghe hay hơn rất nhiều, nhẹ nhàng, thanh thoát và đẹp đẽ.
“Sau này em sẽ gọi anh là Ca Ca.” Trương Dương mím môi cười.
“Được.”
Trương Dương do dự một chút, lại hỏi: “Anh biết, em đối với anh là ai không?”
“Em là chủ nhân của anh.” Kha Nghiêu khẽ cười nói.
Nụ cười này khiến Trương Dương nhớ tới Kha Vũ.
“Em không phải chủ nhân của anh, em sẽ…” Trương Dương có chút ngượng ngùng, “Em sẽ là người yêu của anh, người thân của anh, bạn của anh và vợ của anh, anh hiểu không?”
Lần này Kha Nghiêu thành thật lắc đầu.
Trương Dương ánh mắt kiên định: “Em sẽ trở thành người duy nhất và quan trọng nhất của anh.”
Kha Nghiêu chớp mắt, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
“Không sao, em sẽ từ từ dạy cho anh, cái gì cũng sẽ dạy hết cho anh.”
Tuy nói như vậy, nhưng đây mới là ngày thứ nhất thôi mà Trương Dương đã cảm thấy vô cùng khó khăn rồi.
Khi Kha Vũ được gửi đến nhà cô, anh đã có những kiến thức cơ bản về cuộc sống, thậm chí nhờ “công lao” của Mina mà anh sẽ biết cách làm hài lòng các cô gái, nhưng Kha Nghiêu thì khác, sau khi bị Trọng Trí rồi được gửi thẳng đến cho cô, hắn hầu như không biết gì, không hiểu gì cả, giống như một con robot.
Trương Dương vừa mới giao tiếp với Kha Nghiêu một hồi, trong lòng liền tràn đầy cảm giác thất bại, cô đành cầm sách hướng dẫn gặm, càng nhìn càng chán nản.
Theo như sách hướng dẫn thì cho dù cho cô ba tháng cô cũng không thể đào tạo Kha Nghiêu đến cấp độ của Kha Vũ được, rõ ràng là trước đó Mina là vì đã có hai sản phẩm tùy chỉnh và có kinh nghiệm phong phú nên mới huấn luyện được thành công đến vậy.
Tuy nhiên không thành vấn đề, cô có rất nhiều thời gian, ba tháng không là gì cả, cô và Kha Nghiêu còn có cả đời.
Đến lúc đi ngủ, Trương Dương có chút vặn vẹo, lại có chút chờ mong.
Ở nhà chỉ có một phòng ngủ và một cái giường, cô cũng không vội vã tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Kha Nghiêu có thể chủ động một chút…
Trương Dương từ trong phòng tắm đi ra, thấy Kha Nghiêu đã nằm xuống theo chỉ dẫn của cô, cô do dự ngồi xuống mép giường.
Kha Nghiêu chưa ngủ, mở đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Trương Dương.
Thời điểm hai người nhìn nhau, Trương Dương có chút kinh ngạc không thể giải thích được, luôn cảm thấy ánh mắt kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc tự nhiên là bởi vì khuôn mặt này, xa lạ là bởi vì… bởi vì cô chưa từng thấy Kha Vũ có loại ánh mắt khó mà định nghĩa được này.
Trương Dương trở nên căng thẳng, như thể trong đầu có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, đều là đang khinh nhờn Thịnh Thế.
Kha Nghiêu nhẹ giọng nói: “Ngủ sao?”
“Ừ.” Trương Dương buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó từ từ nằm xuống, dè dặt đến gần Kha Nghiêu. Kha Nghiêu vẫn thờ ơ.
Nhìn khuôn mặt của Thịnh Thế đang ở gần trong gang tấc, Trương Dương cảm thấy tim mình như muốn bật ra khỏi lồng ngực, cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Kha Nghiêu, do dự dựa vào trong vòng tay hắn.
Kha Nghiêu như hiểu ra điều gì, chủ động vòng tay ôm chặt lấy Trương Dương, còn nhẹ nhàng gọi bên tai cô một tiếng “Phi Dương.”
Trương Dương mặt đỏ như máu, âm thầm gào thét, tim đập quá nhanh vượt quá gánh vác của lồng ngực, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác phấn khích và hạnh phúc của giây phút này!
Hai tháng trước, nếu ai đó nói với cô rằng cô có thể có được thần tượng của mình, cô sẽ chỉ nghĩ rằng người đó còn dám mơ mộng hão huyền hơn cả cô.
Nhưng bây giờ cô lại đang được ở trong chính giấc mộng ngọt ngào đó.