Editor: Tree
***
Phần 12
May mắn ngày hôm sau là thứ bảy, nếu không Trương Dương thật sự không biết Kha Nghiêu sẽ ăn ở nhà một mình như thế nào – anh thậm chí còn không biết đun nước.
Vì vậy, điều đầu tiên Trương Dương dạy Kha Nghiêu là nấu mì gói, cô sẽ trang bị dần kỹ năng sống cho Kha Nghiêu. Dù cô đã quyết định sẽ nuôi Kha Nghiêu suốt đời, nhưng người không thể ra ngoài như vậy thì ít nhất cũng có thể chia sẻ nỗi lo của cô trong việc nhà. Bữa trưa bọn họ ăn mì gói, trong tủ lạnh hầu như không có đồ ăn dự trữ nào cả, Trương Dương cũng không có tâm tình đi siêu thị, bởi vì hôm nay có việc quan trọng hơn phải làm – thông báo sao kê tài khoản góp quỹ.
Cô có thể lường trước được tranh cãi sẽ nảy sinh sau khi thông báo sao kê, rốt cuộc những lý do cô có thể nghĩ ra thật sự quá gượng gạo, chuyện đến nước này cũng chỉ còn cách cắn răng mà chịu đạn, may mà tiền đã được bù vào, chỉ cần có thể mặt dày giả ngu thì hẳn có thể sẽ bịp bợp cho qua được.
Quả nhiên, sau khi công bố sao kê hoàn chỉnh trên Weibo, một người nào đó ngay lập tức phát hiện ra rằng Trương Dương đã chuyển năm trăm nghìn nhân dân tệ vào tài khoản cá nhân của mình hai lần, và lần lượt chuyển trở lại sau một tuần và hai tuần. Cô nói một cách hời hợt rằng cô đã mua hai công cụ quản lý tài chính ngắn hạn và số tiền kiếm được từ việc quản lý tài chính cũng được chuyển vào tài khoản này.
Sau khi Trương Dương đăng xong liền đóng Weibo, trong lòng lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, Nhĩ Quan chat trong nhóm: @ Phi Dương, chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Dương giả ngu: ?
Nhĩ Quan: Chuyện quản lý tài chính ý, bà đâu có nói cho chúng tôi biết đâu?
Trương Dương: À, tôi vẫn luôn mua nó mà, quản lý tài chính ngắn hạn còn khá lời đó, hai công cụ đó còn kiếm lại được một ngàn lận.
Nhĩ Quan: … Bà có phải là không bắt được ý chính không? Đây không phải là tiền của bà, bà sẽ bị xé xác đấy.
Trương Dương: Không đến mức đấy chứ, tôi cũng đâu có không trả lại đâu.
Tĩnh Y Y: …
Trương Dương: Hơn nữa cũng là vì Ca Ca mà, dạo này tôi hơi khó khăn tí nên chỉ có thể góp được hai nghìn cho sinh nhật lần này, cảm thấy có lỗi với Ca Ca quá nên muốn dùng những cách khác kiếm thêm chút tiền.
Tĩnh Y Y lựa lời nói: Thân ái, bà thật sự có chút hồ đồ rồi, cho dù vì Ca Ca thì việc chuyển số tiền quyên góp được vào tài khoản riêng của bà cũng rất vi diệu đấy, bây giờ trên Weibo thành nháo thành một nồi cháo rồi, bà đã đọc chưa?
Trương Dương: Chưa đọc bà ơi, sao vậy, rất nghiêm trọng sao? Tôi thực sự không có nghĩ đến chuyện đó, chỉ nghĩ là chuyển lại tiền trước thời hạn là xong, còn nhiều hơn một nghìn…
Thấy cô như vậy, hai người cũng không thật sự nổi giận, trong đầu nghĩ rằng bà trẻ này đúng là đầu óc úng nước, còn giúp cô nghĩ cách xem nên giải thích như thế nào cho ổn. Còn Trương Dương thì vội vàng liên lạc với Nấm để xin lỗi, nói rằng cô chưa cân nhắc kỹ càng, hiện tại cô rất sợ, Nấm đã gọi điện tới mắng mỏ cô, nói rằng làm việc mà không chịu suy nghĩ trước, việc gây quỹ vốn dĩ đã là một vùng đất xám xịt, cô làm như thế sẽ làm cho anti fan để mắt tới, v..v
Trương Dương liên tục xin lỗi, nửa giả nửa thật, cô thật sự không nghĩ ra lý do nào tốt hơn nên chỉ có thể chuyển liên tiếp hai lần năm trăm nghìn đi, sau đó chuyển thêm tiền thu nhập được từ quản lý tài chính cùng một triệu trở lại, chỉ để ngụy trang mọi chuyện giống như là do mình não tàn, làm việc thiếu sót. Cô đoán chừng chỉ cần cô giải thích và xin lỗi thì chuyện cuối cùng cũng sẽ trôi qua, cô không sợ về sau họ sẽ không để cô quản lý tài khoản nữa, Nhĩ Quan cùng Tĩnh Y Y từ lâu đã coi cô là đầu tàu, coi cô như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó rồi, chỉ cần hai người này lừa bịp được thì những tài khoản tiếp theo vẫn sẽ nằm trong tay cô thôi.
Vì vậy ngay sau đó, cô đã đưa ra một tuyên bố, giải thích một cách chân thành, xin lỗi một cách khiêm tốn và hứa sẽ không có lần sau.
Dù sao tiền cũng không bị thiếu đi, còn lời được ra thêm một nghìn, cộng thêm một số Đại fan từng kết bạn với Trương Dương cũng đã nói tốt giúp cô, công khai trách móc cùng chỉ dạy bảo cô, tuy rằng vẫn có nhiều fan không hài lòng, nhưng cuối cùng cô cũng lăn lộn được qua mà không gặp nguy hiểm nào.
Tuy nhiên khi nhìn những nghi vấn và chế giễu dưới Weibo, tâm tình Trương Dương vẫn hỗn loạn không chịu nổi. Cô quanh năm chinh chiến với người trên mạng, nhưng đều là chinh chiến với đối thủ, với anti fan của mình, đây là lần đầu tiên cô bị một nhóm mà trước đây gọi là “gia tộc” tấn công, hóa ra thứ ngôn ngữ chửi rủa âm dương quái khí cùng chanh chua khắm lọ kia khi dùng để đâm người khác cảm thấy thống khoái bao nhiêu thì khi chính mình bị đâm lại cảm thấy đau đớn bấy nhiêu.
Điều này cũng khiến cô cảnh tỉnh, muốn tay trái trở tay phải cũng không được, hai trăm nghìn nợ công ty cũng không thể chuyển từ tài khoản gây quỹ một cách trắng trợn như vậy được, nhưng hai trăm nghìn cô moi đâu ra được bây giờ?
Đang lúc ngẩn người thì phía sau có tiếng bước chân, hóa ra là Kha Nghiêu vừa ngủ trưa dậy, đang rót nước uống, uống nước xong liền ngồi trên sofa, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ngơ ngác.
Trương Dương thầm thở dài: “Ngủ no chưa?”
Kha Nghiêu gật đầu.
Trương Dương cười nói: “Lát nữa chúng ta đi siêu thị được không anh? Chúng ta sáng sớm dậy muộn còn chưa ăn cơm, buổi trưa thì ăn mì gói, buổi tối nhất định phải ăn một bữa thật ngon, được không?”
“Được.”
Nhìn Kha Nghiêu vẫn đờ đẫn giống như người máy, Trương Dương cảm thấy rất bất lực, Kha Nghiêu thật sự phải mất ba tháng mới có thể tiếp xúc với cô như Kha Vũ sao?
Trước khi đi ra ngoài, Kha Nghiêu lại đội mũ và đeo kính râm, Trương Dương nhìn trái nhìn phải không yên, để hắn tháo kính râm ra và thay khẩu trang, nhưng dù có che mặt đi chăng nữa thì bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể đi trên sàn catwalk này cũng không thể che giấu được, chắc chắn sẽ làm người khác chú ý.
Trương Dương tự an ủi chính mình, cũng không thể mãi không cho hắn đi ra ngoài được, chỉ cần không bị nhận ra là Thịnh Thế là ổn thôi.
Quả nhiên, ngay cả khi bị che mặt như thế này, người qua đường vẫn có thể xuýt xoa về độ “đẹp trai” khó cưỡng từ những bộ phận đẹp như lưng, mặt nghiêng, vai rộng, chân dài, quai hàm, ánh mắt , v..v. của hắn. “Đẹp trai” giống như một từ trường vô hình, mọi người đều có thể cảm giác được nó mà không cần kiểm chứng thực tế.
Đối với cô gái bình thường đứng bên cạnh Kha Nghiêu, cô ấy tự nhiên cũng nhận được những ánh mắt ghen tị xen lẫn khó hiểu.
Trương Dương cùng Kha Nghiêu tay nắm tay, diễu võ dương oai đi khắp siêu thị, trong lòng ảo tưởng rằng mình có thể cùng Kha Nghiêu, không, cùng “Thịnh Thế”, lấy thân phận tình nhân mà công khai xuất hiện, cô sẽ bị tất cả phụ nữ trên đời này ghen tị, bất kể trong đời cô thiếu cái gì mà tiền bạc, nhan sắc, gia cảnh, tài năng, nhưng chỉ cần có Thịnh Thế là cô đã đánh bại được tất cả mọi người.
Đáng tiếc, sẽ không có ngày đó. Cô có Thịnh Thế, nhưng lại không thể cho bất kỳ ai biết.
Trương Dương âm thầm cắn môi, cảm thấy rất không cam lòng.
Về đến nhà, Trương Dương vừa nấu ăn vừa dạy Kha Nghiêu. Hắn có trí thông minh của người lớn, tuy không hiểu nhiều thứ nhưng hầu như chỉ cần dạy một hai lần là hắn sẽ nhớ, sau khi làm cơm xong, Kha Nghiêu nấu một món ăn dưới sự hướng dẫn của Trương Dương.
Trương Dương cảm thấy mình có thể nhìn thấy hy vọng.
Một lúc sau, Trương Dương nhận được một cuộc gọi từ Mina, ngay khi nhìn thấy tên người gọi đến cô liền cảm thấy chột dạ, lúc ký hợp đồng, cô đã cố tình yêu cầu không được nói với Mina về việc này. Sếp Trần đáp ứng rất sảng khoái, nói rằng họ sẽ bảo vệ quyền riêng tư của mỗi khách hàng.
Không biết Mina gọi điện thoại tới làm gì?
Trương Dương do dự một lúc, cuối cùng ấn nghe.
“Chị Phi Dương, có bận gì không ạ?”
“Mới vừa cơm nước xong, không có việc gì.” Trương Dương thật ra đang dạy Kha Nghiêu đọc sách.
“Hôm nay em đã thấy Weibo của chị.” Mina ngập ngừng, “Em nói thẳng vậy, chị dùng số tiền đó để trả tiền đặt cọc thành viên à?”
Trương Dương biết không thể che giấu: “Ừ.”
Mina cảm thấy bất lực: “Gan chị to thật đấy.”
Trương Dương tự giễu cười nhạo,
“Thật may là chị đã tỉnh lại.” Mina thở phào nhẹ nhõm.
“Còn em thì sao?”
“Tốt hơn nhiều rồi, ba mẹ em cũng bớt giận rồi, nhưng vẫn quản em rất chặt. Em tính đợi gió thoảng qua rồi sẽ đi… à, chị có để ý đến em đẹp trai mới debut vừa rồi không, hiện tại đang là center rồi đó.”
*Center: vị trí trung tâm, người được xếp vị trí này sẽ dễ thu hút sự chú ý nhất trong cả đội hình.
“Em thích cậu ta?”
“Yeap, mới nhìn một chút em đã muốn bốc cháy rồi, hơn nữa ngoại hình thật là… chính là khẩu vị của em.”
“Em định tùy chỉnh một cái sao?” Tùy chỉnh là để mua.
“Chị yên tâm đi, loại hàng hot này sẽ có hàng trong vài tháng nữa thôi, em định sẽ đặt trước để thuê một cái.”
Trương Dương không thể hiểu được Mina, hay nói cách khác là không thể hiểu được người có tiền, cô lạnh nhạt nói: “Vậy em hiện tại đã hoàn toàn trèo tường?”
Mina cười hì hì một tiếng: “Không đâu nha, Ca Ca là định mệnh của em, loại tường nhỏ này chỉ để chơi đùa chút xíu thôi, thật tiếc là Kha Vũ đã …” Cô nàng phát giác ra mình lỡ lời, nhất thời im bặt.
“Kha Vũ… chuyện gì xảy ra?” Thật ra thì Trương Dương đã biết.
“Á… chị hẳn cũng có thể đoán được, sản phẩm hot mà, Kha Vũ đã bị người khác mua rồi, em thật sự cảm thấy rất tiếc.”
Trương Dương cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
“Chị Phi Dương, chị buồn lắm đúng không?” Mina an ủi, “Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi, đến lúc đó em sẽ lấy được tường nhỏ kia, mấy ngày sau sẽ mang cho chị chơi nha.”
“Không cần đâu.” Trương Dương nở nụ cười khổ, không nhịn được hỏi: “Em… em có biết ai đã mua Kha Vũ không?”
“Em không biết, đây là quyền riêng tư của khách hàng.”
Trương Dương đã sớm đoán được câu trả lời như vậy, nhưng vẫn thấy rất thất vọng.
“Nhưng… nếu muốn nghe ngóng thì không phải là không có khả năng.”
Trương Dương hô hấp đều ngưng trệ: “Thật… thật sao?”
“Vâng, ba em… aizz, em không thể nói cho chị ba em là ai được, dù sao thì ổng cũng rất trâu bò, chỉ cần bám lấy thì cũng không khó để biết, nhưng thực ra em không có hứng thú biết, em cũng đề nghị chị đừng nghĩ tới nữa, không liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“Tôi cũng không phải muốn biết anh ấy ở đâu, tôi chỉ muốn biết anh ấy có được đối xử tốt hay không thôi.” Trương Dương nhẹ giọng nói, “Nghe nói có vài chủ nhân sẽ ngược đãi sản phẩm tùy chỉnh.”
“Đúng vậy, có nhiều kẻ biến thái lắm, nghe nói còn đặc biệt có một câu lạc bộ, bọn họ sẽ đổi hàng cho nhau mà chơi.”
Trương Dương đột nhiên cảm thấy lo lắng. Kha vũ rốt cuộc có được đối xử tốt hay không? Nếu anh không được sống tốt, thì mình…
“Tóm lại chị đừng nghĩ tới nữa, thật ra thì đồ đắt như vậy thì phần lớn người đều sẽ rất quý trọng, cho nên anh ấy hẳn sẽ sống không tệ đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trương Dương đều là Kha Vũ.
Bất thình lình, một giọng nói từ trên cao truyền đến: “Kha Vũ sao vậy?”
Trương Dương sợ hết hồn, quay đầu lại đã thấy Kha Nghiêu không biết đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào. Cô chỉ cao 1m60 cùng với vóc dáng gầy gò, mà Kha Nghiêu lại cao lớn như vậy, đứng gần đến mức giống như là một ngọn núi bao phủ cô, khiến cô rùng mình, đó là bản năng sợ hãi những sinh vật mạnh hơn.
Kha Nghiêu cúi đầu nhìn Trương Dương, khẽ cau mày.
“Anh… anh biết Kha Vũ?” Trương Dương ngạc nhiên nói.
“Kha Vũ là em trai anh.”
Trương Dương kéo Kha Nghiêu ngồi xuống sofa, tâm tình lẫn lộn: “Sao anh có thể nhớ được Kha Vũ?”
Kha Nghiêu dường như cảm thấy câu hỏi này có vẻ kỳ quái, lặp lại: “Cậu ấy là em trai anh.”
“Vậy anh có biết Kha Vũ ở đâu không?” Trương Dương hiểu được, Trọng Trí sẽ không xóa được trí nhớ cơ bản của họ, nếu không thì bọn họ sẽ thực sự trở thành một người ngốc, nên đương nhiên hắn sẽ nhớ được đứa em trai đã cùng mình lớn lên.
Kế Nghiêu lắc đầu: “Anh cũng muốn biết, anh nhớ cậu ấy.”
Trương Dương chóp mũi đau xót, cũng không biết Kha Vũ hay Kha Nghiêu khiến cô đau lòng nữa, cô an ủi: “Anh ấy hẳn là đang sống thật tốt ở một ngôi nhà mới.”
“Giống như anh bây giờ sao?”
Trương Dương nhìn quanh căn nhà trọ nhỏ, cười khổ: “Nhất định là tốt hơn anh.”
“Vậy là tốt rồi.” Kha Nghiêu khẽ mỉm cười, “Cậu ấy tốt là tốt rồi.”
Trương Dương trong lòng động một cái: “Vậy anh biết Kha Thuấn không?”
“Kha Thuấn cũng là em trai của anh.” Kha Nghiêu có chút buồn bã, “Kha Thuấn cũng đi rồi.”
“Anh có biết tại sao mình lại có những người em này không?”
“Biết chứ, bọn anh là được chế tạo ra.” Kha Nghiêu thản nhiên nói, “Bọn anh phải phục vụ chủ nhân.”
Trương Dương thở dài: “Vậy anh thường xuyên phải nhìn anh em mình rời đi, nhất định là rất khó chịu đúng không?”
Kha Nghiêu suy nghĩ một chút: “Những người khác thì không sao, nhưng Kha Thuấn cùng Kha Vũ, ba người bọn anh là lớn lên cùng nhau, anh rất nhớ họ, Phi Dương, anh có thể được gặp lại họ không?”
Trương Dương càng cảm thấy đau lòng, cô lắc đầu: “Em không biết.”
Cô thật sự không biết.
Kha Nghiêu thất vọng cúi đầu.
Trương Dương ôm lấy cổ Kha Nghiêu, trong lòng có chút cảm kích, ít nhất thì bên cạnh cô còn có một người có thể cùng cô nhớ tới Kha Vũ, giống như Kha Vũ cũng đã trở thành một phần của bọn họ.
———–
Hai trăm nghìn bù lỗ kia giống như một cái máy chém treo lơ lửng trên đầu Trương Dương, khiến cô ngày đêm kinh hoàng rằng sẽ bị chém bay đầu.
Sau vài ngày suy nghĩ kỹ càng, sau khi loại trừ khả năng vay tiền từ người khác, cô đã đưa ý tưởng đánh tới tổ chức từ thiện.
Chưa ăn qua thịt heo, cũng đã gặp heo chạy, cô biết rằng có nhiều cách để kiếm tiền từ tổ chức từ thiện. Ví dụ, với tư cách là người lập kế hoạch cho đợt quyên góp này, cô sẽ yêu cầu một khoản hoa hồng, bên kia không chắc sẽ không cho, vì cho cùng thì chi tiền lúc nào cũng là do cô định đoạt, ngày mai còn có chi tiền cho họ hay không cũng đều do cô định đoạt.
Loại chuyện bàng môn tà đạo này, Trương Dương trước nay chưa từng nghĩ tới, một cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ như cô không có lá gan lớn như vậy, nhưng thực tế lại buộc cô không làm không được.
Cô liên hệ với đối tác tổ chức và mời họ đi ăn tối.
Trong bữa ăn, Trương Dương giả vờ bình tĩnh hỏi, cô dùng lời lẽ hoa mỹ, che che giấu giấu, nhưng thực ra đã sợ chết khiếp rồi, tuy nhiên đối phương rõ ràng là người có kinh nghiệm hơn cô, vì vậy trực tiếp hỏi thẳng cô muốn bao nhiêu.
Trương Dương đề nghị hai trăm nghìn, đối phương sảng khoái đồng ý, đồng thời cũng rất nhiệt tình chỉ bảo cô cách xử lý sao cho an toàn nhất để không phải lo lắng về sau.
Trương Dương tâm tình phức tạp, có chút hối hận, hối hận chính mình quá thật thà, không đòi hỏi thêm nhiều hơn chút, dù sao hiện tại cũng quá thiếu tiền. Nhưng mà da mặt cô thật sự không đủ dày, còn hổ thẹn trong lòng, dù sao cũng là tiền mừng sinh nhật của Ca Ca, làm như vậy, cô thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với Ca Ca được nữa.
Cô không ngừng xin lỗi Thịnh Thế trong lòng, đồng thời thề cả đời này sẽ bảo vệ Thịnh Thế để bù đắp cho lỗi lầm của mình.