Edit: Hinh
Từ lúc vào cấp ba đến giờ, Sở Mạt rất ít khi ngủ ngon, mỗi ngày ngủ năm tiếng đối với cô là một điều xa xỉ. Cô thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng không biết tại sao lại tỉnh dậy. Rõ ràng thân thể đã mệt mỏi, nhưng trong đầu của cô dường như có một cái động cơ, nó dù một khắc cũng không dừng cứ hoạt động ở trong đầu cô.
Nhưng ban đêm kết hợp với tiếng mưa rơi, cô lại ngủ rất ngon.
Sáng sớm ngủ dậy, mưa đã tạnh, không khí ướt át tươi mát ngoài cửa sổ mang theo một chút hương vị của cỏ xanh.
Sở Mạt đi từ lầu hai xuống, phòng khách lầu một không có ai, cửa sân mở ra, bà ngoại ngồi trên xe lăn thêu cái gì đó, trên bàn cơm có bữa sáng cho cô, dường như ông ngoại không có nhà.
”Bà ngoại.” Sở Mạt đi vào cái sân nhỏ, ngồi xổm bên cạnh bà ngoại, hỏi: ”Bà ngoại, bà đang thêu cái gì vậy? Ông ngoại đâu rồi ạ?”
”Ông ngoại con đi ra ngoài làm việc rồi.” Bà ngoại cầm lấy áo gối, vội vàng đưa đến cho cô xem, ”Bà đang thêu áo gối mới cho con. Nhìn xem, có thích không?”
Nền áo gối là màu trắng, bà ngoại dùng riêng sợi tơ tằm và các đồ trang trí, thêu thành một đám hoa nhài. Sở Mạt dựa vào cánh tay của bà, cười vô cùng ngọt: ”Thích ạ!”
Bà ngoại yêu thương sờ sờ mặt cô, ”Thích là tốt rồi. trước tiên con ăn một chút đi, sau đó bà sẽ dẫn con đi thăm quan xung quanh nhà.”
”Dạ! Con ăn liền đây.”
Bữa sáng trên bàn gồm có bánh mì và cháo kết hợp với một dĩa dưa muối bà ngoại đích thân làm, kích thích khẩu vị. Sở Mạt ào ào ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bà ngoại cô đang nói chuyện với ai đó trong sân.
Cô buông đũa đứng dậy đi đến cạnh cửa, liền thấy bà Lâm đang đứng ở cửa sân. Tay bà ấy cầm một cái giỏ, dường như là muốn đi mua đồ.
Bà Lâm lớn hơn bà ngoại vài tuổi, tóc hoa râm, lưng đã hơi hơi còng xuống, có vẻ không có sức sống bằng bà ngoại. Bà ấy nhìn Sở Mạt, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ”Ai nha, đây không phải là Mạt Mạt sao? Con tới khi nào vậy?”
”Bà Lâm.” Sở Mạt bước ra khỏi cửa sau đó đứng bên cạnh bà ngoại, lễ phép cúi người chào hỏi, ”Hôm qua con vừa về tới, chưa kịp qua chào hỏi bà.”
Bà Lâm dường như rất thích Sở Mạt, bà vốn đang đứng ở cửa sân, bây giờ đã đi vào trong, kéo tay cô khen cô càng lớn càng đẹp, càng cao, ”Năm kia con về còn chưa cao đến vậy đi? Bây giờ con đã đẹp bằng mẹ con rồi. Ài, ta thật sự rất thích Mạt Mạt con nha! Bà Tôn này, hay bây giờ bà tặng Mạt Mạt cho tôi làm cháu gái đi!”
Bà ngoại nghe vậy thì làm bộ như tức giận mà nhăn mặt nói: ”Sao có thể! Tôi chỉ có một đứa cháu ngoại bảo bối này, sao có thể tặng nó cho bà được!”
”Mạt Mạt, con xem này, bà con đúng là một người keo kiệt mà!” Bà Lâm vừa cười vừa nói, ”Thật là, cùng lắm thì tôi lấy Kỷ Tuân đổi cháu gái bà thôi!”
”Ôi, bà Lâm bà thật là!” Bà ngoại nghe vậy thì giơ tay làm bộ muốn đánh bà ấy: ”Cháu trai sao có thể tùy tiện để bà đem đổi đi đổi lại chứ!”
Sở Mạt nhìn hai bà cụ thay phiên chọc nhau cười đến không dừng được, rõ ràng là hai bà cụ đã hơn sáu mươi tuổi vậy mà lúc này lại giải quyết vấn đề giống như hai đứa trẻ.
”Bà Tôn nói đúng.”
Ba người đang cười, đột nhiên có một giọng nam chen vào.
Giọng nói này, sao lại quen đến vậy?
”Bà chỉ cần thứ mình thích, cũng không quan tâm xem cháu có đồng ý không.” Sở Mạt nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh đi từ ngoài sân vào, sau đó đứng bên cạnh bà Lâm, trên gương mặt đẹp trai mang theo ý cười thản nhiên, ”Xin chào, tôi là Kỷ Tuân.”
Lúc ánh mắt của anh liếc qua chỗ cô, nhất thời tim Sở Mạt liền đập như trống đánh.
Từ nhỏ Sở Mạt đã lớn lên ở phương Bắc, người phương Bắc xưa nay thân hình cao lớn, mày rậm mũi cao, hơi thở mạnh kết hợp với ngũ quan, thành ra rất ít người lớn lên đặc biệt khó coi. Cho dù có có thứ trên mặt không được đẹp lắm, tuy nhiên sự uy vũ của đàn ông có thể bù đắp lại được chỗ thiếu hụt đó. Nhưng nam sinh trước mắt này có ngũ quan vô cùng tinh xảo, Sở Mạt chưa từng gặp qua người nào như thế.
Trán đầy đặn, lông mày có khối rõ ràng; ở giữa hai mí mắt là đôi mắt vừa sáng ngời vừa thâm sâu; mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên tự nhiên, trời sinh trên mặt đã có ý cười ôn hòa.
Anh ta như là một người được trộn lẫn hai dòng máu, của phương Nam lẫn phương Bắc. Bởi vì anh ta có sự ôn nhu tinh xảo của phương Nam, lại có hơi thở oai hùng của phương Bắc. Cuối cùng tạo ra gương mặt dễ nhìn để xứng với dáng người cao to này, không chỉ cảm thấy hòa hợp, mà còn khiến người khác tự ti mặc cảm.
Thì ra trên đời này còn có một người hoàn mỹ như vậy.
Sở Mạt nhìn anh đến ngây người, bà ngoại bên cạnh đẩy cô hai cái cô mới phản ứng lại.
”Con bé ngốc này, sao không chào Kỷ Tuân lại.”
”Ặc, à…” Khi Sở Mạt lấy lại tinh thần, mặt cô lập tức đỏ lên, cô cụp mắt không dám nhìn mặt Kỷ Tuân, ”Xin chào, tôi tên Sở Mạt.”
Kỷ Tuân cũng không để ý đến sự ngượng ngùng của cô, anh mỉm cười với cô sau đó mới lấy cái giỏ trong tay bà Lâm, kéo bà ấy rồi nói: ”Bà à, xem ra chúng ta giàu to rồi, nếu không thì trưa nay không thể ăn cơm được.”
Bà Lâm lúc này mới nhớ đến chính sự, cười tủm tỉm với Sở Mạt: ”Mạt Mạt, trưa nay đến nhà chồng ăn cơm nha, ta làm cho con món xôi gà lá sen.”
”Cháu…”
”Không đi không đi!” Sở Mạt không biết nên từ chối như thế nào, cũng may lúc này bà ngoại nói giúp cô, ”Bà mau đi mua đồ ăn đi, chờ bà trở về thì tôi và tiểu Mạt sắp chết đói rồi.”
Bà Lâm cũng biết rằng thời gian có chút gấp rút, nên nói: ”Vậy hôm khác, Mạt Mạt nhất định phải đến nhà chồng ăn cơm nha!”
Sở Mạt cũng chỉ mới gặp bà Lâm một lần vào năm kia lúc về mừng năm mới, bà chỉ mới thấy cô một lần đã thích cô, còn nhiệt tình như vậy làm cho Sở Mạt có chút thụ sủng nhược kinh*, ”Dạ.”
[*] Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo lắng.
”Hẹn gặp lại, bà Tôn.” Kỷ Tuân đỡ bà Lâm đi từ từ, lúc tạm biệt bà ngoại còn hơi gật đầu với cô.
Thật sự lễ phép.
Đợi bọn họ đi xa, Sở Mạt ngồi xổm bên cạnh bà ngoại hỏi: ”Bà ngoại,