Edit: Đào Sindy
Thật vất vả kết thúc cơm tất niên, Tạ Nghiêu Đình lấy cớ bệnh viện có khám gấp, không thể cùng ông bà đón giao thừa, rồi rời khỏi nhà ba mẹ.
Bầu trời có tuyết rơi lẻ tẻ, không nhanh không chậm, nhiệt độ rất thấp. Cần gạt nước của xe chậm rãi vừa chạy vừa quẹt, cao su và pha lê ma sát cùng một chỗ, trời đất một mảnh tro tàn.
Vừa mới chuyển đường, Tạ Nghiêu Đình liền thấy Trần Nhứ trước cửa hàng giá rẻ.
Cách đèn đường mấy bước, trong bóng cây đen sì, một bóng dáng lẻ loi trơ trọi trên ghế, đơn bạc lại yên tĩnh. Nếu như không phải cửa sổ thủy tinh mông lung sương mù phía sau cô toả ra ánh sáng, anh cũng đã bỏ lỡ.
Vừa xuống xe, Tạ Nghiêu Đình bị không khí lạnh đánh vào ngực khẽ ho một trận.
Anh miễn cưỡng tới gần.
Trần Nhứ cúi đầu, ánh mắt theo giày anh nhìn lên, hốt hoảng lấy lại tinh thần. Đợi thấy rõ người tới, cô theo bản năng nở nụ cười. Trong tươi cười gặp nạn che đậy cay đắng, trong đôi mắt thanh tịnh thậm chí mang theo chút đau thương.
Ngực trái của Tạ Nghiêu Đình không hề có điềm báo đột nhiên chua xót, tay anh nắm lấy cô, kéo cô đứng lên.
Anh không khỏi tức giận, nhíu mày thấp giọng trách móc cô: "Sao lại không nghe máy?"
Tay cô lạnh như băng, đầu ngón tay không tự chủ nhẹ nhàng run rẩy. Lọn tóc còn có bông tuyết chưa tan, môi màu xám trắng, có chút mấp máy, không nói nên lời.
Tạ Nghiêu Đình đưa ta khẽ vuốt gương mặt sưng đỏ bên trái của Trần Nhứ, nhíu chặt lông mày: "Ai đánh cô thế?"
Nhìn qua trong mắt anh có lo lắng, tâm tình cô hoàn toàn sụp đổ.
Cuộc sống như một miếng giấy nhám to lớn.
Cái gọi là trưởng thành, với Trần Nhứ mà nói, không có gì hơn là một trận tra tấn tồn tại lâu dài. Mất đi ngây ngô, trẻ con, thuần khiết, chỉ còn lại trái tim cứng rắn, mạnh mẽ, cho đến khi mình quen với cô đơn, là tốt rồi.
Việc đời gian nan, cuộc sống hỏng bét. Nhưng cô luôn khuyên bảo mình, phải hiền lành, hiểu chuyện, có tình có nghĩa. Phải cố gắng thành người tốt hơn, phải đứng ở chỗ cao. Thế nhưng hiện thực làm cô vô cùng uể oải.
Cô càng khóc nhiều hơn, vì lạnh, toàn thân đều đang phát run.
Tạ Nghiêu Đình kéo vai cô qua, một tay bung dù, một tay ôm cô vào ngực. Tư thế như vậy làm Trần Nhứ có cảm giác rất an toàn, gò má cô dán trước ngực anh, nước mắt tụ càng nhiều, dần dần khóc ra thành tiếng.
Anh đưa tay đặt sau gáy cô, khẽ vuốt nhẹ mấy lần, không có động tác nhiều hơn.
Cảm xúc của Trần Nhứ thoáng bình phục một chút, Tạ Nghiêu Đình trực tiếp khép tay cô lại, nhét vào trong túi áo khoác, thấp giọng an ủi cô: "Không sao. Về nhà trước, về nhà rồi nói."
Về đến nhà, Trần Nhứ tắm nước nóng. Trong phòng ấm áp, Tạ Nghiêu Đình còn ngại không đủ, lại mở điều hoà không khí. Cô thay áo ngủ sạch sẽ đi tới, tóc vẫn còn ướt, trên cổ vắt khăn lông lớn, gương mặt bị nhiệt độ hun đến hồng phớt, mắt cũng đỏ, giống con thỏ nhỏ.
Tạ Nghiêu Đình bưng một bát thuốc đưa cho cô: "Nên uống thuốc rồi."
Hơi nóng mờ mịt, mùi thuốc bay khắp nơi, một phòng như xuân. Mở ti vi lên, tiết mục trực tiếp cuối năm đang diễn tiểu phẩm, khí thế tiến hành hừng hực, thính phòng cười một trận vang. Trần Nhứ mới phát giác được tro bụi bốn phía đã tan, cả người sống lại một lần nữa.
Cô nhận lấy: "Cảm ơn."
Tạ Nghiêu Đình ngồi đối diện cô, nói: "Lau khô tóc."
Miệng Trần Nhứ uống thuốc, không biết là nóng hay là đắng, nhe răng trợn mắt sờ lên vành tai, lại lần nữa bưng bát lên: "Trước tiên tôi phải uống xong thuốc."
Tạ Nghiêu Đình không vừa mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đứng bên người cô, cầm khăn mặt lau tóc cho cô.
Động tác trên tay Trần Nhứ dừng lại, chóp mũi chua chua, lông mi run rẩy, hơi nước ngưng tụ trong hốc mắt, cô cúi đầu xuống: "Ngoại trừ mẹ tôi ra, không ai làm giống anh..."
Cô không nói tiếp, nước mắt tí tách tí tách rơi vào bát thuốc.
Tạ Nghiêu Đình thở dài, thấp giọng an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc. Hôm nay là tết mà."
Trần Nhứ ngoan ngoãn gật đầu, nghẹn ngào, nâng… bát uống một hơi cạn sạch. Qua năm mới âm lịch, trên ý nghĩa truyền thống thì cô là một người trưởng thành rồi.
Trên mặt bàn có kẹo socola và hoa quả khô, nằm trong hộp kiểu dáng cổ xưa màu đỏ chót, vô cùng hợp với tình hình.
Trần Nhứ nói đơn giản chuyện đã xảy ra cho anh biết, thuận tiện trưng cầu ý kiến về bệnh tình của Trần Đồng. Có đôi khi, giữa cuộc trò chuyện không cần quá nhiều ý nghĩa, chỉ là cảm xúc kiềm chế quá nhiều, chỉ cần một lời thổ lộ ra miệng mà thôi.
Đêm đã khuya, trong TV đang hát 《Đêm nay khó quên》, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo trúc lốp bốp qua đêm giao thừa.
Mấy ngày nay thân thể Tạ Nghiêu Đình không tốt, khẩu vị kém, luôn không ăn được thứ gì, giờ phút này tinh thần có chút buồn ngủ mệt mỏi.
Anh thấp giọng trấn an cô: "Loại bệnh này, mấy năm gần đây rất phổ biến ở trẻ em, kết hợp trị bệnh bằng hoá chất có hiệu quả rất tốt, cộng thêm Trung y, phối hợp với một số loại thuốc đặc trị, khả năng chữa trị rất lớn."
Cảm xúc của Trần Nhứ sa sút vô cùng, cô ghé vào cạnh ghế sô pha, đầu gối lên khuỷu tay, hỏi: "Tôi có xấu xa không? Tôi không muốn đi làm, cũng không muốn bán nhà. Nếu như... Tôi nói là nếu như, Trần Đồng thật sự không chữa khỏi, có phải giống dì Ngụy nói, là do tôi thấy chết không cứu?"
Không đợi anh trả lời, hoặc là cô vốn không muốn một đáp án xác thực.
Trên mặt cô lướt qua tự giễu mà cười thảm đạm, còn nói: "Khi nãy ở một mình, tôi nghĩ, nếu như lần này bị bệnh là tôi, co phải tôi sẽ chỉ có một con đường chết."
Tạ Nghiêu Đình thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Anh có chút đau đầu, uốn trên ghế sô pha, đầu ngón tay chống ở vị trí huyệt thái dương, vuốt vuốt.
Không đau không ngứa an ủi quá mức phù phiếm, đối với tâm lý khốn cảnh của thiếu nữ trước mắt mà nói, đều là vô dụng, không bằng không nói.
Mặc dù anh không nói gì, Trần Nhứ lại cảm thấy sốt ruột chắn trong lòng dần giảm bớt.d.đ.l.q.đ
Ngoài cửa sổ một mảnh hải đăng vô biên vô tận, bông tuyết bay bay, phấn đấu quên mình đụng vào cửa pha lê, giống tình yêu bị vùi lấp của đôi nam nữ trong thế giới Ukioy-e*.
*Ukiyo-e là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ
XIX tại Nhật Bản. Các nghệ sĩ của thể loại này sản xuất các bản in và tranh in mộc bản của các đối tượng như những thiếu nữ đẹp; diễn viên kabuki và đô vật sumo; các cảnh trích từ những câu chuyện lịch sử và dân gian; cảnh đẹp du ngoạn và phong cảnh khắp nơi; thực vật và động vật; và kể cả nội dung khiêu dâm. Thuật ngữ ukiyo-e (浮世絵, IPA: [u.ki.jo.e]) dịch ra có nghĩa là "[những] bức tranh của thế giới hư ảo".
Tạ Nghiêu Đình đưa tay che miệng ngáp một cái.
Trần Nhứ nhẹ giọng hỏi: "Anh mệt hả?"
Tạ Nghiêu Đình nhẹ nhàng mím môi, trong ánh mắt có ấm áp và ý cười yếu ớt, giọng hư vô: "Hơi mệt."
Rạng sáng. Ngoài cửa sổ có người châm ngòi đốt pháo hoa trên mái nhà, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lung linh và hải đăng mê ly của thành thị hoà làm một thể. Trần Nhứ mê muội tựa ở cửa sổ sát đất, giấy cắt hoa có chữ phúc mấy ngày trước Tạ Nghiêu Đình tự tay viết. Giấy đỏ đính kim, màu mực hành giai, vô cùng xinh đẹp bay bổng.
Trần Nhứ quay đầu: "Anh mau đi ngủ đi."
Một tay Tạ Nghiêu Đình chống bên cạnh, đứng dậy: "Ừm."
Trần Nhứ gọi anh lại: "Chúc mừng năm mới."
Tạ Nghiêu Đình quay đầu lại, bên mặt biến mất dưới ánh đèn mờ nhạt. Anh khẽ mím môi, lông mi thật dày che lại tầm mắt, cái cổ trắng nõn thon dài, lưng thẳng tắp. Luôn đúng quy đúng củ, không hiện ra nhạt nhẽo chút nào, đen trắng phía trên, nổi bật, sôi động vắng ngắt, rất hấp dẫn người ta.
Trần Nhứ đi về phía trước hai bước: "Chúc mừng năm mới, Tạ Nghiêu Đình."
Tạ Nghiêu Đình giật mình chốc lát, vẫn không quay người.
Anh cũng thấp giọng nói: "Chúc mừng năm mới."
Trong nháy mắt nào đó, Trần Nhứ vô thức siết chặt ngón tay, cô có thể xác định, đáy lòng thậm chí chờ mong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng, không có gì cả. Diiieeen^đaaaann....leeee///quyyyy/donnnn
Mùng một đầu năm.
Trần Nhứ thức dậy muộn, còn buồn ngủ đứng lên, mang dép.
Tủ đầu giường phòng ngủ, đồng hồ báo thức đè một bao lì xì. Cô nắm trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần. Trong túi giấy trên sàn nhà xếp một chiếc áo lông dài kiểu mới màu hồng nhạt, tung ra, kiểu dáng đơn giản hào phóng, bên cạnh vành nón khảm một vòng lông chồn mịn, dịu dàng lại nhu hòa, rất xinh đẹp.
Là phong cách Tạ Nghiêu Đình thích.
Trần Nhứ khoác lên, xoay hai vòng trước gương to. Trong lòng đắc ý, ngọt muốn nhỏ ra mật.
Tạ Nghiêu Đình ngồi trên ghế sô pha sau bàn sách, trên sống mũi đỡ một gọng kính đen, mắt không chớp nhìn tài liệu lịch sử trên máy tính.
Trần Nhứ rửa mặt xong, mặc quần áo mới đi tới, xoay mấy vòng trước mặt Tạ Nghiêu Đình.
"Sáng tôi đi đến chỗ ba mẹ chúc tết trưởng bối, thuận tiện đem sủi cảo về, một hồi nấu cho cô ăn." Tạ Nghiêu Đình nghiêng mặt, tay nghiêm túc lật sách chuyên ngành bên cạnh, cũng không ngẩng đầu.
Trần Nhứ lắc lắc, cố ý kéo dài giọng: "—— Vâng."
Tạ Nghiêu Đình theo bản năng ngẩng đầu, thấy rõ ràng áo lông trên người Trần Nhứ, nhếch môi, cười thanh đạm. Khép lại sách vở, nhịn không được cười.
Trong phòng nhiệt độ cao, anh chỉ choàng một áo lông dê màu đen dệt kim hở cổ. Anh nhẹ nhàng thấp giọng cười: "Cô không nóng sao?"
Trần Nhứ lại gần, nằm sấp trên ghế sa lon, chụp mũ trên đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn: "Tôi không nóng chút nào cả."
Nhất thời Tạ Nghiêu Đình lười động đậy.
Anh lấy kính mắt xuống, ngón tay nhéo nhéo mi tâm, sai cô: "Tiểu Nhứ, đi giúp tôi rót cốc nước."
Trần Nhứ rất vui vẻ, biểu hiện tích cực, hai tay đặt bên hông, học dáng vẻ phúc thân của cung phi hay nha hoàn trên TV, nghịch ngợm cười nói: " Tuân mệnh, lão gia."
Tạ Nghiêu Đình bị đùa: "Tôi già như vậy sao."
Trần Nhứ chạy lộc cộc đến phòng bếp, nghe không rõ lắm, cất giọng hỏi: "Anh nói gì?"
Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ cười lắc đầu, không lên tiếng.
Trần Nhứ rót một chén nước ấm, đặt bên tay anh, nịnh nọt thở dài: "... Thiếu gia, mời uống nước."
Thì ra, đã nghe được. Tạ Nghiêu Đình không tiếp tục đề tài này, cầm ly uống hai ngụm nước, ánh mắt một lần nữa trở xuống màn ảnh máy vi tính. Trần Nhứ tò mò lại gần: "Anh đang xem gì thế?"
Tạ Nghiêu Đình không dự liệu được động tác đột nhiên của cô, rụt về. Khuỷu tay không cẩn thận đụng phải ly nước, mắt thấy sắp đổ. Trần Nhứ phản ứng nhanh, tay cấp tốc vượt qua bàn phím máy tính, đỡ lấy. Đồng thời, Tạ Nghiêu Đình lại vô thức nghiêng về trước, bởi như cùng hướng, khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng gần. Chóp mũi suýt chút nữa thì đụng vào nhau.
Ý cười trên mặt Trần Nhứ chưa giảm, tay chân luống cuống gương mặt lóe lên ngượng ngùng, toàn bộ chiếu vào trong đôi mắt trong trẻo như biết nói chuyện của người thiếu niên, giống như hai ngôi sao trời rơi xuống trong màn đêm.
Thậm chí cô chủ động cả gan hướng về phía trước.
Cảm xúc của Tạ Nghiêu Đình chìm xuống. Cuối cùng, không trả lời đáy lòng tinh khiết mà hoảng hốt chờ mong.