Thông tin truyện Gió Nam Và Hoa Hồng

Gió Nam Và Hoa Hồng

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Ngược, Sủng

Lượt xem:

131

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 15013 lượt

Review Truyện Gió Nam Và Hoa Hồng

 

Mối nhân duyên của Trần Nhứ cùng Tạ Nghiêu Đình bắt đầu vào một ngày mùa đông. Năm ấy cô mới chỉ mười bảy tuổi, đáng lẽ nên là một cô bé vô tư, bận bịu với chuyện đèn sách cùng nấc thang thi đại học. Thế nhưng năm ấy, ngoài chuyện học hành, Trần Nhứ còn phải đối mặt với chuyện cha mẹ ly hôn, cha cô thậm chí còn có một đứa con riêng tám tuổi. Càng tệ hơn là, mẹ cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, thời gian bên cạnh cô chẳng còn lại bao nhiêu.

Mùa đông năm ấy, Trần Nhứ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thế nhưng cô vẫn phải mỉm cười, cố tỏ ra là mình ổn, để mẹ cô yên lòng. Nhưng thời điểm chỉ có một mình, trong lúc một mình chờ đợi mẹ cô khám bệnh bốc thuốc, Trần Nhứ không thể kiềm được nỗi sợ hãi dâng lên. Cô muốn làm một điều gì đó, muốn đi loanh quanh, để bản thân không nghĩ ngợi thêm nữa. Đúng lúc này, cô gặp anh.

Anh là Tạ Nghiêu Đình, là đệ tử thứ mười ba của thầy thuốc đông y nổi danh bậc nhất thành phố.

Lúc ấy, anh nghiêng mình dưới ánh nắng lẻ loi của mùa đông, bàn tay thon dài đảo qua loại cây cỏ không rõ tên, bên cạnh là tiếng sách khẽ lật theo gió. Dù cho sự xâm nhập của cô khiến anh khó chịu, nhưng đối với mỗi thắc mắc của cô, anh vẫn tỉ mỉ giải thích, đặc biệt là những thứ liên quan đến thảo dược.

Lần đầu gặp gỡ, anh chỉ vài thứ cây cỏ trên tay, nói cho cô biết cây kim ngân này còn được gọi là nhẫn đông. 
"Kiên nhẫn, an tĩnh, đợi mùa đông qua, kim sẽ hoá ngân" (*).

Gặp lại lần nữa, đã là nhiều tháng sau. Trong khu mộ hoang vắng, mình cô trong cơn gió lạnh. Lúc ấy, cô là bạn học của “cháu” anh - Giang Tư Mặc.

Bởi có Giang Tư Mặc ở giữa, bọn họ cứ liên tục tình cờ gặp được nhau. Để rồi sợi dây duyên phận biến thành định mệnh. 
Cô bé an tĩnh với những nỗi đau tận sâu trong trái tim khiến chàng thầy thuốc đông y rung động, cứ thế nên duyên.

Đáng lẽ, chuyện tình của cô bé lọ lem Trần Nhứ sẽ có một cái kết đẹp, nếu giữa cô và hoàng tử không có địa vị ngăn cách, gia đình phản đối và cả một Giang Tư Mặc.

Cậu ấy yêu cô, không chỉ là sự rung động của một thiếu niên, mà còn là nỗi cố chấp của một đứa trẻ luôn phải làm theo sắp đặt. Trần Nhứ là sự quá giới hạn duy nhất, là một lần dũng cảm thực hiện những điều mong muốn của Giang Tư Mặc.

Thế nhưng, sự cố chấp ấy cùng mối quan hệ rắc rối giữa họ lại chỉ khiến cả ba thêm thương tổn. 
Chia tay. Gặp lại. Nỗi nhớ và sự từ bỏ. Đâu mới là con đường dành cho họ? Mời bạn đọc truyện là tìm được cái kết nhé.

***

Đúng như cái tự đề của truyện, nữ chính Trần Nhứ là một đoá hoa hồng, không những xinh đẹp mà còn đầy gai nhọn. Cô học giỏi, xinh xắn, đáng lẽ nên là một đoá hồng nhung toả sáng rực rỡ. Thế những, nỗi đau chồng chất từ việc gia đình tan vỡ, cùng cái chết của mẹ biến cô thành một đoá hồng trắng lạnh lùng, xa cách.

Thế rồi, có một ngày, đoá hồng ấy gặp được cơn gió Nam ấm áp, xua đi cái lạnh của mùa đông, sưởi ấm trái tim cô đơn buốt giá. Vì thế, đoá hoa hồng quyến luyến gió nam, muốn giữ cơn gió ấy lại, mãi quấn quýt.

Vì cơn gió ấy, đoá hoa hồng học cách nở rộ, bỏ đi những chiếc gai nhọn. Nhưng rồi, mây đen kéo đến, dù Trần Nhứ có cố gắng thế nào cũng không thể giữ được cơn gió nam của mình. Buông bỏ, lần nữa khoác nên mình một lớp gai nhọn, liệu rằng đoá hoa ấy còn có thể nở rộ?

Thực sự thì nữ chính được xây dựng theo hình ảnh mạnh mẽ, trưởng thành sớm, là kiểu nội tâm khép kín. Thế nhưng, điểm trừ có lẽ là độ tuổi được tác giả đưa ra. Theo bối cảnh thì Trần Nhứ chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thế nhưng toàn bộ mạch truyện lại khiến tớ có cảm giác như nữ chính đã hai tám tuổi rồi.

Không phải tớ nói trẻ con thì không thể trưởng thành sớm, nhưng mà tớ nghĩ, ở cái tuổi mà tác giả đưa ra, vẫn nên còn chút “trẻ con” sẽ khiến cả truyện bớt ngột ngạt hơn. Mặc dù nữ chính thuộc kiểu lý trí, nhưng ở một vài phân đoạn, lý trí lại chưa đủ, mà cảm tính thì lại hơi thiếu, khiến cho truyện phát triển theo một dạng máu chó rất khó chịu. Mặc dù không kéo dài, nhưng mà cái cảm giác giống như là đang ăn cơm mà dính phải hạt sạn ý, rất lâu cũng không lấy lại được khẩu vị.

Nam chính Tạ Nghiêu Đình là cơn gió Nam của Trần Nhứ. Anh nhẹ nhàng, ấm áp, bởi vì công việc mà trên người lúc nào cũng mang theo hương thảo dược khiến người ta dễ chịu. Ban đầu, mặc dù anh có chút xa cách nhưng khi yêu một người, anh sẽ dùng tất cả sự dịu dàng của mình để che chở cho người ấy.

Nhưng chính bởi anh quá dịu dàng, quá ấm áp, mới khiến cho cơn mưa chia cách bọn họ. Nếu giây phút ấy, anh mạnh mẽ thêm một chút, có lẽ, đoá hoa hồng của anh đã không khổ sở đến thế.

Nhưng, vâng lại là nhưng, mà cái này quan trọng nhé, là lời cảnh tỉnh của tớ cho những thanh niên đọc hết đoạn trên và đang mơ mộng. Nam chính của chúng ta không phải xì-tai dịu dàng đâu. Tạ Nghiêu Đình là nên được xếp vào loại ngoài lạnh trong nóng. Với người lạ thì lạnh lùng, với người thân thì ấm áp. Ban đầu ý, tớ hy vọng lắm, vì tớ có một sự nghiện không hề nhẹ với các “noãn nam” ( tức là kiểu boy dịu dàng, cười nên như gió tháng ba ý). Xong rồi, lúc nhìn cái tên truyện, tớ cứ đinh ninh rằng nam chính thuộc kiểu tớ thích cơ. Đến cuối cùng thì vỡ mộng, hoá ra, anh ấy cũng như tất cả những soái ca khác, là hàng trưng bày, chỉ để ngắm chứ không thể mời anh về team em.

So với hai nhân vật chính, tớ lại thích nam phụ Giang Tư Mặc hơn. Cậu ấy sinh ra chính là để dành cho độc giả yêu thương. Vẫn là một tiểu soái ca, gia thế hiển hách, học giỏi lại đẹp trai, tất cả đều hoàn hảo trừ việc cuộc đời của cậu là một bản kế hoạch có sẵn. Việc ngoài dự định duy nhất có lẽ là thầm yêu Trần Nhứ. Tình yêu của cậu ấy không đáng ghét, chỉ là không đúng người, càng không đúng thời điểm khiến cho cả ba bị tổn thương. Nhưng cũng chính cậu ấy là người nhận ra đầu tiên, cũng là người chủ động buông tay, sửa chữa sai lầm này.

Nếu Tạ Nghiêu Đình là gió nam thì Giang Tư Mặc chính là cơn mưa rào. Vội vã ngang qua, mang theo mây đen, gió lớn cùng những hạt mưa lạnh buốt. Nhưng cũng chính cơn mưa ấy khiến cho đoá hoa hồng trưởng thành hơn, đồng thời cũng khiến gió nam nhận ra điều gì là quan trọng với mình.

Cả câu chuyện giống như một bộ phim thần tượng Đài Loan, có vui buồn, có đau thương, có cả những bỏ lỡ cùng chia cắt để rồi đến cuối cùng là một cái kết hạnh phúc cho cặp đôi chính.

Bản thân tớ có chút không kiên nhẫn khi đọc truyện này. Bởi cái tựa đề khiến tớ hy vọng nhiều hơn thế, nhưng rồi cả câu chuyện lại quá đều đều. Ngay cả đoạn cao trào cũng làm chưa tới, các nhân vật không có gì đặc sắc, ngay cả cách viết của tác giả cũng mang màu cũ.

Nếu bạn là động vật ăn tạp, nếu bạn chỉ đơn giản là tò mò, nếu bạn mê thể loại vừa yêu vừa ngược thì mời nhảy hố. Còn nếu con tim bạn yếu đuối hoặc giả như bạn có chút khắt khe thì mời bạn rời đi, đây không phải nơi dành cho bạn. Chúc bạn cuối tuần vui vẻ và hẹn gặp lại trong review tới


Danh sách chương

Bình luận truyện