*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời đã sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi.
Nhiệt độ bên ngoài thấp, trong phòng lại ấm áp, vì sự chênh lệch nhiệt độ này mà trên kính cửa sổ được phủ lên một tầng sương mờ mịt. Ở hai bên đường, cây cối cao lớn cũng đều đã rụng hết lá, đọng lại trên những cành cây khẳng khiu là những giọt sương băng. Trên ban công, cỏ cây vẫn xanh tươi, so với khung cảnh kia, dường như là hai thế giới.
Trần Nhứ tắm xong bước ra, tùy ý mặt một chiếc váy ngủ chần bông thuần trắng, thiết kế rất đặc biệt, tay áo lửng rộng rãi, lúc giơ lên cao sẽ sà xuống giống như cánh bướm. Chiếc váy rất ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết phía dưới, đôi chân trần kiễng lên bước đi trên sàn nhà, giống như chú nai trong rừng, nhẹ nhàng đi tới phòng bếp.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tạ Nghiêu Đình đã được rèn luyện từ nhỏ, mỗi ngày đồng hồ sinh học vẫn luôn kiên trì đều đặn, chưa bao giờ nằm ỳ trên giường.
Thành thạo trộn bột mì với cải bó xôi thái nhỏ và trứng, cho một ít dầu ô liu vào chảo rán, múc một muỗng bỏ vào chảo, đi đôi với tiếng tí tách, hỗn hợp đặc lại dần, trở thành một chiếc bánh.
Trần Nhứ ló đầu ra nhìn trước cửa, thấy anh mặc một chiếc áo len lông cừu màu cà phê, để tiện hoạt động, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn, tương phản với màu trầm tối của chiếc áo len, lại càng thêm tươi sáng.
Anh cảm nhận được ánh mắt tìm kiếm của cô, nghiêng mặt sang bên cười nói: "Em dậy rồi à."
"Ừm."
"Được nghỉ, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Cô một lòng như trẻ thơ, tràn đầy thành ý, nói: "Em muốn ở bên anh thêm một chút."
Tạ Nghiêu Đình thoáng ngẩn ra, "... Ngày mai anh sẽ ở bên em."
Trần Nhứ chắp tay sau lưng, khuôn mặt đỏ lên, nói: "Một lời đã định, ngày mai chúng ta cùng ngủ đến lúc mặt trời lên cao."
Anh cười cười, hỏi: "Bữa sáng ăn cháo khoai môn, ăn kèm cháo với trứng vịt muối, còn có bánh cải bó xôi. Mấy ngày trước dì Hứa mới làm có mang tới, cắt một ít làm đồ ăn kèm, có đủ không?"
Cô nhẹ giọng ừm một tiếng, sau đó cau mày khổ sở, "Nhưng mà, em không thích ăn cải bó xôi."
Tạ Nghiêu Đình lưu loát lấy một chiếc bánh trứng vàng tươi ra đặt vào khay, lại đổ vào trong nồi một muỗng bột. Anh là kiểu người chuyện gì cũng có thể làm thành thạo, "Bạn nhỏ này, không được kén ăn..."
Lời giảng đạo này còn chưa dứt, khóe mắt anh thoáng nhìn xuống, thấy đôi chân trần của cô.
Sàn gỗ hoa hiện lên màu
vàng nhạt, lúc trước vừa mới tu sửa lại, đánh sáp, ánh sáng màu nhu nhuận, nhưng so với làn da nhẵn nhịu mìn màng của cô lại thua kém không ít.
Yết hầu anh khẽ động, thấp giọng trách cô, "... Đi giày vào."
Trần Nhứ lên tiếng đáp lại rồi rời đi.
Một lát sau, cô chạy vào phòng bếp, giống như một chú Koala bám vào eo anh, sau đó dán mặt vào tấm lưng anh, thỏa thích hít hà hương cỏ cây trong lành ôn hòa trên người anh, lỗ mũi cũng phát ra âm thanh thỏa mãn.
Tạ Nghiêu Đình tim đập loạn, cũng không để ý cô, chỉ cười rồi tiếp tục nấu nướng.
Hai người dính lấy nhau giống như một cặp song sinh dính liền, từ phòng bếp đến phòng khách, lại đến bàn ăn, cho đến khi anh bày biện bữa ăn xong, cô mới quyến luyến không nỡ buông anh ra. Một bữa cơm nồng tình mật ý, nói gì cũng cười, không nói gì cũng cười. Từ trước đến nay anh luôn lịch sự chững chạc, cuối cùng trái tim lại bị đôi mắt sóng sánh tình yêu của cô biến thành một hồ nước đầy mật đường.
Ăn cơm xong, Trần Nhứ xung phong nhận nhiệm vụ rửa chén.
Tạ Nghiêu Đình đứng một bên nhìn cô hứng thú bừng bừng làm việc nhà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đề nghị: "Em muốn uống trà không?"
Cô quay đầu lại, "Muốn."
Chờ Trần Nhứ rửa chén bát xong, lau hết nước đọng trên kệ bước ra ngoài, đã thấy một ly trà dược thảo đang tỏa ra làn hơi trắng vấn vít được chuẩn bị trên bàn trà.
Cô bưng lên uống một chút, miệng đầy vị thuốc, nhưng cũng không hề khó uống. Cô cất giọng hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Trà sâm."
Cô hỏi: "Sao lại có vị ngọt?"
Anh nói: "Sợ em uống không quen nên anh cho thêm tía tô và trần bì (vỏ quýt), còn có chút cam thảo nữa."
Tạ Nghiêu Đình đứng trước kệ sách tìm một cuốn sách, cầm đi đến ngồi trên ghế salon.
Trần Nhứ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly xuống, cười cười nhào tới, nhất định muốn chen chúc cùng một chỗ với anh.
Cô tìm một tư thế thoải mái, ngước mặt hỏi anh: "Anh đang xem gì thế?"
Tạ Nghiêu Đình thuận thế