Gió Nam Và Hoa Hồng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Bóng đêm âm trầm.

Trần Nhứ đứng trong phòng khách, ghé vào ô giá sách, nhìn qua đầu vai Tạ Nghiêu Đình, cô nhìn thấy Diệp Phục Linh cúi mặt, sau khi đưa điện thoại và hộp thuốc, thuận thế đưa tay vắt lại sợi tóc rơi bên thái dương. Tùy ý bới búi tóc lỏng lẻo lười biếng sau đầu, góc mặt rất đẹp. Đèn trong phòng chiếu rọi, lúc cô ta quay đầu rời đi, viên ngọc lục bảo điểm xuyết trên vành tai phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trên người người phụ nữ đang vào độ tuổi phong tình, khiến trong nháy mắt cô có chút tự ti đắng chát.

Cho đến khi Tạ Nghiêu Đình đi tới, cô còn đang ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh xoa vai cô, nhẹ nhéo nhẹ một cái, thấp giọng thu xếp: "Rất muộn rồi, mau đi ngủ đi. Anh vào tắm phát."

Nói xong, anh bước vào trong mấy bước.

Chắc do là con gái nên giác quan thứ sáu rất nhạy bén, trong đầu cô chợt chợt lóe lên lời Giang Tư Mạc nói ban ngày, rồi mới không khống chế xoay người, trực tiếp dùng giọng chất vấn nói: "Cô ấy là ai vậy?"

Bước chân Tạ Nghiêu Đình dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện trên mặt không có cảm xúc gì.

Anh trầm ngâm một lát, nghiêm túc giải thích nói: "Hạng mục nghiên cứu phát minh tân dược của viện trưởng Thẩm, cô ấy là người đầu tư. Anh theo cô ấy làm việc, ban đêm có xã giao, nên cùng ăn cơm."

Trần Nhứ giữ im lặng.

Anh giao quyền chủ động cho cô: "Em muốn hỏi gì?"

Cô như muốn cố tình gây sự: "Anh biết em muốn hỏi gì mà. "

Tạ Nghiêu Đình nhíu mày, hình như có chút mệt mỏi vì Trần Nhứ đột nhiên phát tác: "Tiểu Nhứ, có gì mai hẳn nói, anh rất mệt."

Trần Nhứ không lên tiếng, cũng không chịu bước đi.

Anh nhìn thấy nét quật cường đơn độc trên mặt cô, thấp giọng thở dài: "Tiểu Nhứ..."

Lời còn chưa dứt, anh đã lấy tay ôm dạ dày, nhịn đau thở dài. Sắc mặt anh trắng bệch rất khó coi, ngay cả môi trong nháy mắt cũng mất hết huyết sắc, cong lưng đứng ở đó.

Trần Nhứ giật nảy mình, vội vàng đi đến ôm anh: "Anh không sao chứ?"

Trong lúc nhất thời Tạ Nghiêu Đình không nói ra lời, khe khẽ lắc đầu đầu, miễn cưỡng cười với cô.

Thấy anh như vậy, cô đỏ vành mắt, mũi chua chua, khóc ra thành tiếng: "Vì giúp cô ta mà anh uống nhiều rượu như vậy, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ."

Tạ Nghiêu Đình ôm cô, chống cằm trên vai cô, giọng có chút khẽ, thấp giọng dỗ cô: "Ngoan, đừng khóc. Anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa."

Trần Nhứ nức nở, líu lo không ngừng nói:"Em biết, có rất nhiều người thích anh, em cũng biết, em chỉ là một người bình thường trong số đó, chẳng làm nên trò trống gì, không xinh đẹp, tính tình không tốt, cũng không thể lấy lòng..."

“Em nói bậy gì vậy?" Anh thở dài, nhíu
mày cắt ngang cô đang tự trách.

Cô dừng lại, vừa khóc nói: "Thật sự em muốn cất anh vào túi, để tất cả mọi người biết anh là người của em."

Nghe cô bày tỏ ý định độc chiếm, anh bất đắc dĩ, dở khóc dở cười lắc đầu.

Cô hỏi anh: "Còn đau không?"

Anh ôm cô càng chặt hơn, cánh tay bóp chặt vai cô: "Để anh ôm em một tý sẽ tốt thôi."

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày mưa dầm, bầu trời âm u, thích hợp cho việc ở không tại nhà.

Tạ Nghiêu Đình xin nghỉ phép, khó được nhàn rỗi ở nhà. Tối hôm qua say rượu, tối không ngủ được, lại nôn hai lần, sáng sớm tỉnh lại có chút ho khan, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái.

Trần Nhứ bưng bát cháo trắng từ phòng bếp ra, nhìn anh ngồi thả lỏng trên ghế sa lon, con ngươi có chút không tập trung, ánh mắt không tiêu cự rơi vào ngoài cửa sổ mông lung: "Anh không mệt sao, lại đi ngủ một hồi đi."

Tạ Nghiêu Đình lấy lại tinh thần: "Ngủ không được."

Giọng của anh trầm thấp khàn khàn, bởi vì giọng mũi có chút nặng. Cô rất lo lắng: "Ngủ không được có thể nằm một hồi. Có câu tục ngữ nói thoải mái còn thua bị té, ăn ngon không như sủi cảo."

Anh cười rộ lên, thuận theo cô nói: "Em làm món nào ngon?"

Cô ngồi cạnh anh: "Em nấu ít cháo, coi như không ngon cũng phải ăn một chút."

Nói xong cô quỳ thẳng người trên ghế sa lon, tay đặt lên trán anh, cọ nhẹ như mèo con: "Vẫn còn sốt nhẹ. "

Trong lòng Tạ Nghiêu Đình có chút ngứa, vừa quyến luyến cô, vừa mâu thuẫn đẩy cô ra, quay đầu ho hai tiếng: "... Anh bị cảm, đừng để lây sang em."

Cô muốn chạm vào giơ tay huơ huơ, anh bị cô chọc không còn cách nào khác, bất đắc dĩ cười cười.

Cô hôn nhẹ lên mi anh: "Em không sợ."

Tạ Nghiêu Đình mất khẩu vị, Trần Nhứ bưng bát, vừa kể một số chuyện, vừa đút từng muỗng vào miệng anh, anh cũng không từ chối, từ từ ăn hơn nửa chén.

Lúc em học lớp 9, mỗi tuần có hơn 100 đồng để tiêu vặt, bao gồm ăn sáng và lặt vặt."

Anh thấp giọng hỏi: "Đủ ư? "

Dưới tình huống bình thường, là đủ. Nhưng có một lần, lớp em có một bạn học ba bị tai nạn, gia đình cậu ấy rất khó khăn, giáo viên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện