Gió Nam Và Hoa Hồng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) là cây hợp hoan (dạ hợp); cũng hiểu là đoàn tụ trong tình yêu

Edit: Tiểu Lăng

Sơn Thành nhiều mưa, mưa rào vừa ngớt, trời đất mịt mù.

Trần Nhứ lấy được bằng lái đúng vào Chủ nhật. Cô ngồi trong phòng học, không yên lòng, lật vài trang sách rồi vẫn không nhịn được, hào hứng chụp hình nhắn cho anh để khoe.

Bất ngờ là, Tạ Nghiêu Đình rất nhanh đã trả lời một tin chia sẻ vị trí*.

(*) chia sẻ vị trí hiện tại: một chức năng của WeChat

Cô ấn xem, giật mình, lập tức cong mày cười. Ôm chồng sách trong lòng, cô bước nhanh từ trong phòng tự học ra. Xe của anh đã đỗ bên đường, người thì đã rời ghế lái, tùy ý ngồi ở ghế chờ trạm dừng xe của trường.

Đang lúc chuyển giao giữa xuân hạ, hoa dành dành nở rợp trời, trắng như tuyết đầu mùa, tản ra một hương thơm mát rượi.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi vải màu xám, quần dài đen ôm người, để lộ một đoạn cổ chân. Tóc mai được tỉa gọn, đâm ra trẻ hơn mấy tuổi. Anh híp mắt nhìn người đến người đi, đằng sau là cả biển hoa trắng rộ hương, ấm áp và tinh khiết. Nhịp điệu công tác ở sở nghiên cứu Sơn Thành khá nhanh, hiếm khi được rảnh, anh lại thấy không quen. Thoát khỏi mớ công việc, đầu lại luôn nhớ đến cô.

Trần Nhứ mặc một bộ váy liền dài tay màu xanh biếc. Chiếc váy được chạm rỗng rất độc đáo, chỉ dài tới trên đầu gối, khẽ bay theo bước chân đi, như một con cá tung tăng giữa biển sâu.

Cô cười đi đến chỗ anh, giọng nhạo báng: “Ái chà… hôm nay người bận rộn lại rảnh cơ đấy?”

Dù ở cùng một thành phố, nhưng đã bao nhiêu ngày họ không gặp nhau rồi. Mãi gần đây hạng mục nghiên cứu tân dược mà Tạ Nghiêu Đình phụ trách kia mới hoàn thành mỹ mãn; Trần Nhứ cũng sắp xếp thi hai môn tự chọn sau khi hết chương trình học. Hai người cởi bỏ khúc mắc, tìm lại điểm cân bằng trong cuộc sống, thành ra cũng không chạy theo cảnh sớm sớm chiều chiều* lắm.

(*) sớm sớm chiều chiều: ý chỉ thời gian ngắn ngủi. Theo phỏng đoán của editor thì ý tác giả là hai anh chị không tham quá những thời điểm gặp nhau giữa lúc bận rộn.

Thấy rõ ai tới, trong mắt anh hiện lên ý cười. Trước mặt anh, cô càng ngày càng thả lỏng, thỉnh thoảng ghẹo anh mắt còn sáng lên, vẻ mặt hào hứng vô cùng.

Anh kéo tay cô, giọng thành khẩn xin lỗi: “Đúng vậy đó, nên hôm nay mới cố ý đến nhận tội này.”

Trần Nhứ làm bộ giận, kéo dài giọng: “Chỉ nói mà không
làm, chẳng có thành ý gì cả.”

Tạ Nghiêu Đình ấm giọng cười, cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của cô: “Em muốn làm gì thì tùy.”

Con ngươi của cô đảo vòng, ý cười nhuộm đẫm giữa lông mày: “Cũng phải bao ăn bao uống bao chơi cho đủ bộ chứ.”

“Ba bao à.”

“Không đồng ý hả?”

Dường như anh cho là thật: “Em muốn đi đâu chơi?”

Cô lại hoảng, trừng to mắt” “Hả?”

Trần Nhứ chỉ thuận miệng nói liều, Tạ Nghiêu Đình lại đứng dậy mở cửa xe, ấn vai cô để cô ngồi xuống ghế phụ lái. Mãi đến khi xe chạy ra khỏi nội thành, cô mới mờ mịt mở miệng hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Bóng núi xanh chợt lóe qua cửa sổ xe.

Người bên cạnh, đường nét gò má đoan chính sạch sẽ, vịn tay lái, giọng vững vàng: “Ở ngoại ô có hoa cốc Trúc Hải, giờ đang lúc hoa đỗ quyên trên núi nở rộ, chúng ta đi nghỉ phép.”

Trần Nhứ chớp chớp mắt hỏi: “Anh lên kế hoạch rồi mới đi đón em à?”

Anh là loại người luôn lo lắng chu toàn, trước khi đi đâu cũng phải lên hành trình, sắp xếp điểm dừng chân. Anh nhẹ giọng ừ, ánh mắt cô tò mò lướt qua đồng hồ, khẽ nói: “Em thi được bằng lái rồi.”

“Ừ, giỏi lắm. Đáng ăn mừng đấy.”

Cô rất vui, bỗng hứng lên bấm tùm lum lên bảng điều khiển cảm ứng và đủ thứ linh tinh khác trong xe. Mắt cô quét một vòng, đưa tay chỉnh kênh phát sóng.

Anh để mặc cô ngứa nghề táy máy, thấp giọng nói: “Lát nữa lên cao tốc, em có thể lái một lúc.”

Cô cong môi cười: “… Lại muốn dạy em lái xe à?”

Mắt Tạ Nghiêu Đình ngậm cười, nhìn con đường uốn lượn xa xôi phía trước.

Không biết nghĩ tới điều gì, từ đuôi mày, khóe mắt anh tràn ra niềm vui rực rỡ, ngay cả giọng dường như cũng nhẹ nhõm hơn: “Đúng, đến làng du lịch, anh phải dạy em lái xe cho tử tế mới được.”

Cô giật mình phát hiện những từ anh nhấn mạnh, mặt lập tức đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết ý của nó rồi à?”

“Biết gì?”

Cô ngượng nghịu, cố không nói rõ” “Thì… lần trước rõ ràng anh không… Sao anh lại biết?”

Anh lại hoàn toàn hiểu cô muốn biểu đạt điều gì.

Anh thở


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện