Gió Nam Và Hoa Hồng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Lăng

Buổi liên hoan kết thúc.

Một đám nam nữ trẻ tuổi, ngà ngà men rượu ra khỏi tiệm lẩu, quàng vai bá cổ nhau đi về trường.

Trần Nhứ và Quách Hương Hương đi cuối cùng. Đêm tối, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống dải cây xanh, bóng cây đổ xuống loang lổ những khe hở.

Quách Hương Hương tò mò hỏi cô: “A Nhứ, nãy tớ đi toilet mà không thấy cậu đâu cả.”

Bước chân Trần Nhứ dừng lại, cô thấp giọng giải thích: “Vừa rồi tớ gặp Chu Dực, bên đó cũng đang liên hoan. Sau đó bọn tớ ra ngoài hàn huyên đôi câu thôi.”

Bà tám Quách Hương Hương lập tức hào hứng: “Ủa, không phải là anh ta với Tưởng Linh Tê cặp với nhau rồi à? Sao lại… Ôi, tớ biết ngay mà, thánh diễn Tưởng Linh Tê lại đơn phương tuyên bố rồi.”

Lời của cô chưa dứt, đôi nam nữ chính trong chuyện xấu đã xuất hiện ở đầu lối ra. Tưởng Linh Tê khóc như hoa lê đẫm mưa, trông thấy mà thương, Chu Dực có vẻ bực mình hất cánh tay cô ta đang vịn vào mình ra. Cô ta lại đuổi theo, cậu ta thì đã đầu nặng chân nhẹ, người kiệt sức, chống tay xuống đầu gối thở dài một hơi, rồi đành cam chịu ngồi xuống ven đường.

Trước giờ Quách Hương Hương vẫn luôn là một người thích xen vào chuyện của người khác, huống chi qua sự kiện lần trước, cô tự nhận mình cũng có tí qua lại với Chu Dực. Thế là cô chủ động tiến lên trước mấy bước, xán lại hỏi: “Anh không sao đó chứ?”

Trần Nhứ đành phải đi theo.

Chu Dực ngẩng đầu, lờ mờ mãi mới thấy rõ người đứng trước mặt là ai, cậu gắng gượng giật khóe môi. Quách Hương Hương giật nảy mình: “Mặt cậu trắng như quét sơn rồi đấy, có cần đi bệnh viện không đó?”

Cậu ta lắc đầu, chỉ sang Tưởng Linh Tê: “Cô ấy say rồi. Hai người đưa cô ấy về đi.”

Lúc này Trần Nhứ mới thấy cô ta là lạ ở đâu. Chẳng trách cô ấy lại kích động, nói năng lộn xộn như vậy, ra là mượn rượu nổi điên.

Tưởng Linh Tê đã hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình nữa, khóc chảy nước mắt nước mũi tèm nhem. Quách Hương Hương gọi hai nữ sinh cùng phòng ngủ với các cô lại, vừa túm vừa kéo cô ta đi. Hiếm khi cô rộng lượng không mang thù, không để chuyện Vương Tiến và Tưởng Linh Tê trong lòng, còn không quên quay đầu cất giọng sắp xếp: “A Nhứ, cậu biết nhà của Chu Dực, vậy cậu đưa anh ta về đi.”

Bước chân vốn đã chuẩn bị rời đi của Trần Như miễn cưỡng dừng lại, đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong.

Sau lưng vang lên một tiếng cười nhạo.

Tính của Chu Dực luôn háo thắng quá mức. Không biết bị điều gì kích thích, khóe mắt cậu ửng đỏ như tường sụp ngói vỡ, nhưng ánh lạnh trong mắt lại hun hút thấu xương, giọng vừa trầm vừa lạnh: “Em cũng đi đi.”

Trần Nhứ xoay người, ngồi xổm xuống, định vịn cậu dậy: “Tôi đưa anh về thôi.”

“Tôi chưa uống bao nhiêu.” Nói rất chi là đường hoàng.

Cậu chống tay xuống đất, vừa đứng lên một cái đã lảo đảo, suýt nữa lại chổng vó lên.

Trần Nhứ thốt ra một câu cẩn thận, vô thức đi qua đỡ lấy cậu, cả người cậu ta đều dựa vào vai cô. Cậu ta cao quá, cái đầu nặng trịch rũ xuống trên vai cô, có vẻ như thật sự đã say mất cả ý thức.

Cô hoảng lên, gọi tên cậu ta liên tục.

Mất ý thức một
lúc, cậu lại dần dần tìm lại quyền điều khiển cơ thể, như từ đám mây mềm mại về lại trên đường nhựa cứng cáp. Cậu đẩy cô ra, lại ngồi về trên vỉa hè.

Trần Nhứ giật mình nhớ lại một hạt bụi ký ức bị cô đánh mất giữa dòng thời gian. Chẳng biết tại sao, cô bỗng nhớ tới gian miếu nơi họ gặp nhau kia, cô quỳ gối trước phật, thành kính khẩn cầu cho tương lai, cậu ta từ sau đài sen đi ra, bước vào vạn trượng hồng trần. Họ tranh chấp và đối thoại… Vô số suy nghĩ lướt qua trong nháy mắt, một kết luận nào đó khiến người ta khó mà tiếp nhận đang hiện ra rất sinh động.

Cô siết chặt ngón tay, rồi lại buông ra: “Anh… thấy khó chịu chỗ nào không?”

Lòng Chu Dực chợt trầm xuống, hai vai cậu ta run nhẹ đến mức không thể thấy được. Giọng cậu khàn khàn: “Ừ, tôi uống say. Em gọi cho tôi cái xe đi.”

Một lát im lặng, lại một lát lặng im.

Trần Nhứ không truy vấn, quay người vẫy một chiếc taxi lại.

Chỗ này cách nơi ở của Chu Dực rất gần.

Trần Nhứ kiên trì muốn đưa cậu ta về nhà, cậu ta cũng không chối từ nữa. Hai người ngồi song song ở ghế sau, suốt quãng đường về không nói tiếng nào.

Tài xế dừng xe trước đoạn cầu thang cao ngất kia.

Chu Dực mở cửa xe ra, đôi chân dài vừa cất bước, trực tiếp bước lên hai bậc. Cậu ta phát hiện ra động tác phía sau, lập tức đóng cửa xe lại, xoay người nhìn Trần Nhứ trong cửa sổ xe nửa mở từ trên cao.

Mi tâm hơi nhíu lại, ánh mắt cậu ta sáng quắc như tỏa hơi nóng: “Em về đi, tôi không tiễn em nữa.”

Trần Nhứ mím mím môi, cũng không kiên trì: “… Được rồi, anh nghỉ ngơi cẩn thận vào đó.”

Taxi dần dần rời khỏi tầm mắt của cậu. Từ kính chiếu hậu, cô nhìn bóng cậu ta dần dần thu lại thành một điểm đen mờ. Cậu ta đứng đó, chăm chú nhìn con đường không bóng người thật lâu. Ngực trái bỗng đau như dao cắt, cậu ta đặt tay lên, ở nơi trống rỗng đó đã có một câu được nhắc đi nhắc lại từ lâu.

Dừng ở đây thôi, sau này không cần gặp lại nữa.

Nói với cô, cũng nói với mình.

Nhưng chẳng biết sao, tới tận bây giờ vẫn không thốt được nên lời. Hẳn sâu trong đáy lòng vẫn còn lưu luyến chút tình cảm không bỏ được ấy.

Có những điều chỉ có thể giấu trong lòng, một khi đã nói ra miệng, thì sẽ thật sự mất đi ý nghĩa.

Khoảng thời gian sau đó không có gợn sóng nào.

Tháng bảy, giữa hè nóng nực.

Trần Nhứ chính thức bắt đầu thực tập. Sở Sự Vụ tọa lạc trong kiến trúc đặc trưng thời giải phóng ở vùng Giang Bắc, cô bắt đầu từ những việc vụn vặt nhất như


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện