Gió Nam Và Hoa Hồng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Lại một mùa xuân đến.

Quý tốt nghiệp.

Trần Nhứ ngồi trước bàn dưới giường trong kí túc xá, nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lại đọc sơ lược lý lịch từ đầu tới đuôi một lần.

Quách Hương Hương định báo danh công chức tỉnh lị thành phố tại quê, thành tích phỏng vấn đã có, kết quả không như ý muốn. Cô ấy không phải quá để ý, định toàn lực chuẩn bị đề cương luận văn trước, năm sau tìm cơ hội tái chiến. Ngoài ra còn hai bạn cùng phòng, một được cử đi học nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên tại đại học Hoa Nam, một người khác lúc đi học bán hàng qua mạng từ kiêm chức biến thành toàn chức.

Gặp nhau một hồi, mắt thấy đã muốn đường ai nấy đi.

Trần Nhứ tìm việc không quá thuận lợi.

Quả thật, thành tích của cô không tệ, nhưng trình độ khoa chính quy của cô thành gông cùm xiềng xích. Trong nước được xếp hạng cỡ lớn là thiết kế kiến trúc Sở Sự Vụ hoặc là viện nghiên cứu, thông báo tuyển dụng cương vị thực tập sinh phần lớn đều là tốt nghiệp thạc sĩ trở lên. Cộng thêm cô vẫn đang do dự đung đưa không ngừng giữa Sơn thành và Giang Thành, lựa chọn thì càng ít.

Dựa theo ý của cô, cô vốn không muốn quay về nơi đau lòng kia, thế nhưng lần này ra quyết định thì thật sự phải định cư ở Sơn thành rồi. Cha mẹ Tạ Nghiêu Đình lớn tuổi, dần dần cần người chăm sóc, cô không thể ích kỷ như thế. Hai người ở cùng nhau, nếu như nhất định phải có người thỏa hiệp, cô càng ngày càng hi vọng có đủ khả năng, người kia sẽ là mình.

Lúc đầu, dựa theo xếp hạng tổng hợp chuyên ngành của cô, bảo đảm cô có tên trong đó.

Bây giờ nghĩ đến mấy tháng trước, sau khi cô do dự bàng hoàng, cuối cùng vẫn vứt bài bảo vệ nghiên cứu sinh vào máy hủy giấy, sau khi giải thích với giảng viên từ lầu hành chính đi ra, vừa lúc ánh nắng nghiêng nghiêng, cô cứ như lần đầu tiên quyết định phản nghịch trong đời cực kỳ sảng khoái.

Nhìn lại hiện tại, trong hộp thư lẻ loi trơ trọi mấy phong cao với không tới, thấp lại không xong, hai lần so sánh, thật sự là răng cũng chua theo.

“Tít —— "

Giang Tư Mạc gọi video tới, màn hình điện thoại hiển thị Ma Vương cool.Cậu được học ngành công nghệ thông tin như ý nguyên tại MIT. Ước mơ sáng chế phát minh tăng cao, cứ một thời gian sẽ làm một số đồ vật nhỏ công nghệ đen*.

*Công nghệ đen là công nghệ hoặc sản phẩm vượt qua
trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại.

Trần Nhứ kết nối.

Trong màn ảnh không có người, phòng thí nghiệm rộng lớn, một người máy màu da cam hình cầu tròn bằng kim loại trên mặt đất đập vào mi mắt. Tích tích hai tiếng, ở trên màn ảnh bắn ra ánh huỳnh quang màu lam, từng hàng số liệu xẹt xẹt chạy ra, phân tích vắn tắt biểu hiện trên mặt liên quan tới Trần Nhứ.

Trần Nhứ đã sớm tập mãi thành thói quen, cười chào hỏi với vật với phẩm bất minh kia: "Này, bạn mới, chào cậu."

Lời Giang Tư Mạc thuyết minh cách sóng điện thoại truyền đến rõ ràng: "Đến, long trọng giới thiệu một chút bạn gái e mới của tớ, cậu cũng có thể gọi cô ấy là Tiểu Quýt."

Trần Nhứ cười đến không dừng được, giả bộ ngạc nhiên nói: "Cậu lại có bạn gái mới à, lần này dự định kết giao bao lâu?" d%đ+l:q8đ

Cậu lắm lời líu lo không ngừng giới thiệu sản phẩm: "Cậu chớ xem thường Tiểu Quýt của tớ, trí tuệ nhân tạo đầu tiên dùng trong cuộc sống hàng ngày, cô ấy hiện tại là một ngôi sao mới nổi. Đợi đến lúc cậu cần xử lí hôn lễ, nói không chừng cô ấy có thể tiến hóa đến độ đứng trước sảnh nhận lì xì. Trực tiếp quét hình ảnh hình người, tương ứng với từng người, rồi mới vận chuyển số liệu, đóng dấu danh mục quà tặng, nhiều chức năng thuận tiện mau lẹ. Nói đến đây, hai người định thời gian nói sớm cho tớ biết, tớ sớm đặt trước vé máy bay."

Trần Nhứ thở dài: "Tớ còn đang vội tìm việc làm đây, đề cương luận văn sửa đến bài thứ ba rồi, sứt đầu mẻ trán."

“Không học nghiên cứu sinh sao? Trước đó không phải nói đảm bảo có tên trong danh sách mà."

“Trường đó không phù hợp. Mà lại, tớ không muốn lại giày vò mấy năm. Cân nhắc liên tục, vẫn nên từ bỏ."

Giang Tư Mạc chậc chậc hai tiếng: "Ý của chú nhỏ sao?"

Trần Nhứ khẽ giật mình: "Anh ấy vốn không biết chuyện bảo vệ nghiên cứu này."

Lần này đến phiên bên kia trợn mắt hốc mồm.

Ngừng tạm, Trần Nhứ lại nói: "Lúc


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện