Từ lúc Tạ Vãn Nguyệt có ký ức, cô đã biết mình không độc thân.Chồng cô họ Vạn, tên Ngọc Sơn, lớn hơn cô mười hai tuổi, là người Ninh Thành, luận theo bối phận cô phải gọi anh một tiếng chú.Liên hôn với các gia tộc là trách nhiệm của người Tạ gia, chú tư và thím tư của Tạ Vãn Nguyệt cũng đến với nhau theo cách này, nhắc đến tình cảm vợ chồng chỉ xem như uống một ly nước, ấm lạnh tự mình biết.Lứa con cháu Tạ Chân, cha của Tạ Vãn Nguyệt, trong nhà toàn là nam đinh, đến lứa của cô chỉ còn lại ba cô con gái, một người nhỏ hơn cô năm tuổi, một người nhỏ hơn cô mười tuổi, dựa theo quy tắc thuận vị, Tạ Vãn Nguyệt đã định sẽ phải liên hôn với Vạn gia.Mỗi năm cứ đến tháng Giêng, Vạn gia sẽ phái người lại đây một chuyến tặng lễ vật cho Tạ Vãn Nguyệt.
Tính đến nay, Tạ Vãn Nguyệt đã nhận được tổng cộng hai mươi món quà, bao gồm cả món lúc cô vừa chui ra khỏi bụng mẹ.Tạ gia rất coi trọng cuộc hôn nhân này, nuôi dạy Tạ Vãn Nguyệt thành một cô gái vô cùng xuất sắc, cầm kỳ thư họa không gì không biết, bởi vậy Tạ Vãn Dương đã cười nhạo không dưới một lần, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn ai để ý đến mấy thứ này, đầu óc mấy người thật sự có bệnh.Tạ Chân bệnh tật ốm yếu, không sống qua tuổi 30, đã sớm bỏ lại Tạ Vãn Nguyệt và mẹ cô, Lương Mạn, một mình ông ấy đi đến thế giới khác hưởng phúc.
Mặc dù Tạ Vãn Nguyệt mất cha nhưng cô chưa từng bị ức hiếp trong gia tộc này, tất cả là vì cô đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của gia tộc.
Mà cũng bởi vì cuộc sống của hai mẹ con còn phải dựa vào gia tộc, Tạ Vãn Nguyệt không hề lơ là, vẫn luôn cần cù chăm chỉ mà học tập, trưởng thành, chờ ngày được gả đi.Sáng 28 tháng Chạp là ngày Tạ gia tẩy trần.Ngày cúng ông táo ai nấy đều quay về, mọi người cùng nhau quét dọn, ngôi nhà vốn vắng vẻ đìu hiu hôm nay chật ních người.Trong phòng không còn gì để dọn nữa, tất cả đều đã sạch sẽ, hương thơm bồ kết tản ra, Lương Mạn và nhóm các bác các thím đi vào nhà bếp rửa đống chén đĩa đã tích bụi một năm, Tạ Vãn Nguyệt chơi đắp người tuyết cùng mấy em trai em gái họ.Mấy anh chị dâu vẫn chưa về nhà, chỉ có Tạ Vãn Nguyệt nhàn rỗi, cô cầm sách bài tập ngồi dưới hiên nhà, vừa làm bài tập vừa tổng chỉ huy.“Chị cả, em muốn uống nước.” Tạ Vãn Tinh lon ton chạy đến, gọi cô thật giòn giã.Tạ Vãn Nguyệt nghe vậy thì đặt sách bài tập xuống, cầm bình giữ ấm bên cạnh rót nước, thổi nguội rồi đưa cho cô bé: “Uống từ từ thôi.”Tạ Vãn Tinh uống “ừng ực” một hơi rồi đặt cái ly lên sân phơi, quay đầu lại tiếp tục chạy đi chơi.Sắp đến giữa trưa, trong vườn hoa đầy một gia tộc người tuyết, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt chúng rực rỡ lấp lánh, bọn trẻ con rất vui vẻ, bắt đầu biên kịch, chuẩn bị biểu diễn.Tạ Vãn Nguyệt xoa đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, đón bọn chúng vào ăn cơm trưa, đám trẻ không chịu, một hai phải chơi tiếp, không biết là đứa nào hô lên: “Chị hai về.”Tạ Vãn Dương đi về phía âm thanh ấy, đứng yên bên cạnh gia tộc người tuyết.Vãn Tinh sợ sệt gọi nó: “Chị hai.”Tạ Vãn Dương đưa tay chạm vào mũi người tuyết, bọn trẻ nín thở, sợ nó không vui sẽ đá đổ người tuyết bọn chúng vất vả lắm mới đắp xong.“Vãn Dương.” Tạ Vãn Nguyệt đứng lên đón người.Tạ Vãn Dương làm như mới nhìn thấy cô, xoay người đi về phía bên này, ngồi xuống sân phơi.Tạ Vãn Nguyệt bảo bọn trẻ nhanh chóng đi ăn trưa nhưng chúng không muốn vì