Tạ Vãn Nguyệt buồn bực, bây giờ còn chưa qua trừ tịch, người Vạn gia tới đây làm gì?Cơm trưa xong, Tạ Vãn Nguyệt được Tạ Điện Thần gọi đến thư phòng.Lúc Vãn Nguyệt đi vào, Tạ Điện Thần đang đang nói chuyện điện thoại với Vạn gia, vui buồn đan xen trên mặt, Vãn Nguyệt đứng sang một bên chờ.Tạ Điện Thần nhanh chóng kết thúc trò chuyện, báo lại cho cô mục đích Vạn gia ghé thăm lần này.Lão thái thái của Vạn gia năm nay đổ bệnh một trận, cảm thấy mình không khỏe nữa, trùng hợp lại vào ngày gia đình đoàn viên, mọi nhà đều nhất phái vui mừng, duy chỉ mình Vạn Ngọc Sơn là lẻ loi ăn tết trong căn nhà trống.
Lão thái thái cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, hy vọng sẽ có một ngày đón tết cùng cháu trai trưởng và cháu dâu trưởng, vậy nên bà ấy mới cho người sang đây đón Tạ Vãn Nguyệt đi Hàng Châu.Tạ Vãn Nguyệt hỏi: “Cháu phải đi mấy ngày?”“Qua 15 tháng Giêng rồi về.”Ồ, trong lòng Tạ Vãn Nguyệt không muốn nhưng cũng không nói ra.
Cô nhìn Tạ Điện Thần một chốc, thấy ông không còn gì để nói nữa liền đáp: “Vậy cháu về sắp xếp đồ đạc.”Tạ Điện Thần “Ừ” một tiếng.Tạ Vãn Nguyệt đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu: “Ông nội ăn tết vui vẻ, cháu xin chúc tết ông sớm.”Tạ Điện Thần nghe thấy, vừa định đáp lời thì cô đã bước ra khỏi cửa.Đến giữa trưa Lương Mạn mới hay tin, trong lòng bà ấy khó chịu hồi lâu, cô con gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng bà, đặc biệt là sau khi tang chồng, ngoại trừ sự nghiệp, con gái chính là ánh mặt trời duy nhất trong đời bà ấy.
Hôn sự này là do Tạ Chân đồng ý, còn bà thì không, bà hy vọng tương lai con gái có thể ở bên người mình thích, nhưng Tạ Chân một mực kiên trì, hai người cãi nhau một trận.
Sau này trước khi tắt thở, Tạ Chân lại đề cập đến hôn nhân của Tạ Vãn Nguyệt lần nữa, ông ấy mong bà lấy gia tộc làm trọng, bà đau đớn không thôi, dù trong lòng không vui nhưng vì tâm nguyện của Tạ Chân, bà vẫn cắn răng đáp ứng.
Mười mấy năm qua, bà vẫn luôn thấy hối hận, cũng đến bàn bạc với Tạ Điện Thần nhiều lần nhưng đều bị bác bỏ, lão thái tháing từng thử mang Tạ Vãn Nguyệt bỏ trốn nhưng đều thất bại.
Sau này đành kỳ vọng bên phía Vạn Ngọc Sơn, chồng tương lai của Tạ Vãn Nguyệt, có thể từ hôn.Hiện giờ Vạn gia phái người tới đón Tạ Vãn Nguyệt, đi một chuyến này chính là trần ai lạc định, bà không cam lòng, nhưng lại không còn cách nào khác, ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng đành vực dậy tinh thần đi giúp Tạ Vãn Nguyệt sửa sang hành trang.
Chiếc vali lớn bị nhét tới nhét lui nhưng bà vẫn thấy không thỏa mãn.
Bà có quá nhiều thứ muốn cô mang theo nhưng lại mang không hết.Lúc Tạ Vãn Nguyệt về phòng, cô thấy Lương Mạn đang sửa sang lại hai chiếc vali quá khổ, còn đang định đóng thêm chiếc thứ ba, cô vội vàng ngăn lại: “Mẹ, đừng mang quá nhiều đồ, ngày 16 là con về rồi.”Lúc này Lương Mạn mới dừng tay, liên miên