Chắc là do tinh thần được được thả lỏng, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Lâm Xuất cũng có thể tựa vào cửa kính híp mắt lại.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Thẩm Phong Lai vỗ bả vai anh, anh giật mình tỉnh dậy, cố gắng tỉnh táo nói: "Em không sao, chỉ là chưa quen múi giờ."
"Anh biết." Thẩm Phong Lai đang đỗ xe vào gara, nói, "Thời gian còn sớm, anh đi chuẩn bị bữa tối, em ra sofa ngủ một lát nhé?"
Thần kinh Lâm Xuất buồn ngủ đến mức chậm chạp, mơ mơ màng màng đồng ý, đi theo xuống xe.
Trong nháy mắt xuống xe, anh cảm giác có ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi từ đằng trước, thế là híp mắt, tầm mắt từ mơ hồ thành rõ ràng, một hình ảnh không tạp sắc bất ngờ xuất hiện trước mắt anh.
Lúc này Lâm Xuất mới phát hiện, trang trại rượu nằm ở trên đỉnh một sườn núi nhỏ, độ dốc vừa phải, có thể nhìn thấy toàn bộ hồ Wairarapa ở đằng trước.
Mặt trời lặn nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ rực rỡ, và cũng làm tan chảy những ngọn núi tầng tầng lớp lớp thành màu vàng, dập tắt trong hồ nước, ánh sáng phản xạ như thiêu đốt mắt anh.
Mặt trời đã lặn, nhiệt độ xung quanh thấp hơn nhiều so với Wellington.
Gió đêm lượn lờ, lướt qua những cây nho được sắp xếp gọn gàng trên sườn núi, thổi vù vù qua tai Lâm Xuất.
Anh rùng mình một cái, ý thức cũng dần tỉnh táo lại.
Anh nhìn cảnh sắc trước mắt, lướt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên tấm biển chỉ dẫn đẹp mắt: POLARIS WINES
—— Trang trại rượu Sao Bắc Cực.
-
Thẩm Phong Lai đóng cửa xe, quay đầu hỏi anh: "Có phải hơi khác với tưởng tượng của em không?"
Lâm Xuất kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tên đó, nói một câu: "Còn xinh đẹp hơn em tưởng tượng."
Thẩm Phong Lai nở nụ cười, nói: "Cám ơn lời khen của em."
-
Lời Lâm Xuất nói không phải khách sáo.
Trang trại rượu của Thẩm Phong Lai không bố trí nhà máy lên men khổng lồ như các trang trại rượu khác, cũng không có vết tích nào mở cửa cho người khác tham quan.
Trông có vẻ khiêm tốn nhỏ nhắn, nhưng bởi vì có vị trí độc đáo nên khá nổi bật.
So với những trang trại rượu trên đường đi, nơi này giống như một trang viên tư nhân hơn.
Sau này anh mới biết được, quá trình lên men rượu cần nhiệt độ cực cao, cho nên Thẩm Phong Lai dứt khoát bố trí nhà máy lên men ở bên kia hồ Waipapara, trang viên này chỉ dùng để làm hầm rượu.
Bởi vì phong cảnh dễ chịu, có đôi khi Thẩm Phong Lai sẽ mời bạn bè tới chơi.
-
Lâm Xuất theo Thẩm Phong Lai đi vào, lúc đi qua cổng bước vào sân, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng chó sủa, sau đó, một con chó đen to lớn từ bãi cỏ sau nhà vọt ra, dùng tốc độ khó thể tưởng tượng được nhào tới.
Bầu trời tối dần, lúc đầu xung quanh vô cùng yên tĩnh, động tĩnh bất thình lình này khiến Lâm Xuất giật nảy mình.
Anh theo bản năng kéo tay Thẩm Phong Lai, dựa vào bên cạnh y.
Thẩm Phong Lai trở tay nắm chặt cổ tay anh, hô một câu về phía trước: "Zart, ngồi xuống!"
Con chó kia lập tức dừng động tác, ngồi bệt mông xuống đất không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi là vẫy xoành xoạch, nói tâm tình của nó bây giờ đang rất kích động.
Lúc này Lâm Xuất mới thấy rõ ràng, con chó này rất lớn, màu lông đen nhánh sáng bóng, lỗ tai dựng thẳng tắp, là một chú chó Doberman vô cùng đẹp trai.
Như phát hiện chủ nhân quen người xa lạ này, nó không sủa nữa, mà còn rất quy củ nằm sấp trên mặt đất, lè lưỡi nhìn về phía Lâm Xuất, ánh mắt lấp lánh, toả ra hơi thở thân thiện.
Thẩm Phong Lai buông tay ra, bàn tay đặt trên cánh tay Lâm Xuất, nói: "Đừng sợ, nó không cắn đâu.
Anh nhớ em rất thích chó, đúng không?"
Trái tim Lâm Xuất còn đập rất nhanh.
Anh ngồi xổm xuống, trên mặt hiện lên vui vẻ, "Đúng rồi! Em rất thích Doberman, chỉ tiếc phải luôn diễn tấu, không có thời gian nuôi chó.
Anh nuôi nó à?"
"Nó tên Zart." Thẩm Phong Lai ra hiệu, Doberman liền đứng dậy, ngửi quanh Lâm Xuất, sau đó thân thiện liếm ngón tay của anh.
Lâm Xuất bị liếm thì hơi ngứa, hỏi: "Có phải là Zart của Mozart không? Vừa ngắn vừa đẹp, rất hợp với nó."
Zart như nghe ra đây là lời khen, thế là dùng đầu cọ vào mu bàn tay Lâm Xuất, cái tai cao cao cũng rủ xuống.
Thẩm Phong Lai cũng cười, hơi hơi tiếc nuối trả lời: "Thật ra anh muốn đặt tên là Shostakovich hoặc Konstantinovich, nhưng mà nó không đồng ý.
Anh đoán, Zart không thích hai nghệ sĩ âm nhạc vĩ đại này."
Lâm Xuất nghe ra Thẩm Phong Lai đang nói đùa, nhịn không được nở nụ cười thật lòng đầu tiên hôm nay.
Anh sờ đầu Doberman, nói: "Ngài là một con chó có khiếu âm nhạc độc đáo đó, Mr.
Zart."
Lâm Xuất chơi cùng Zart tại chỗ một lúc, rất nhanh, bầu trời đã tối sầm lại.
Thẩm Phong Lai đưa Lâm Xuất vào nhà, Zart cũng đi theo, nghe lời nằm bên cạnh sofa.
Đây là một phòng bếp kiểu phương Tây mở, nối liền với ghế sofa phòng khách, được ngăn cách với một quầy bar làm bằng đá cẩm thạch.
Trước khi bọn họ bước vào, bên trong tối đen như mực.
Sau đó, Thẩm Phong Lai bật đèn trần trong phòng khách và quầy bar lên, ánh đèn cũng không quá sáng.
Lâm Xuất quan sát căn phòng rộng lớn này, phát hiện bốn phía đều là cửa sổ thuỷ tinh sát đất, dựa theo phương hướng, sẽ đối diện phong cảnh hồ Wairarapa, chỉ là sau khi đèn sáng tất cả kính đều biến thành gương một mặt, từ bên trong không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Toàn bộ phòng khách được trang trí theo phong cách vô cùng vắng lặng, là phong cách Bắc Âu đơn giản, màu sắc chính là trắng xám đen, cùng tông với tường ngoài trang trại rượu.
Từ ghế sofa đến vách tường, bao gồm cả lò sưởi không đùng được trong mùa này, mỗi ngóc ngách đều hẻo lảnh sạch sẽ, ngay cả trên bàn trà cũng không có đồ vật linh tinh gì, hầu như không nhìn thấy dấu vết sinh hoạt