Gió Trong Sớm Bình Minh

13: Nhà Ảo Thuật


trước sau


Lâm Xuất đứng ở cửa ra vào một lúc.
Ngôi nhà bọn họ đang ở rất lớn, nhưng cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong toàn bộ trang trại rượu.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là một khu vườn được thiết kế tinh xảo, được xây dựng theo góc nghiêng của sườn núi, khi nhìn xuống thì có thể thấy cả hàng kiến trúc một tầng, trong màn đêm hiện ra những viền trắng nhấp nhô, Lâm Xuất đoán đó là vị trí của hầm rượu.
Anh không ra ngoài, mà dẫn Zart lên tầng.
Tầng hai và tầng ba chắc là khu vực riêng của Thẩm Phong Lai, Lâm Xuất biết như vậy rất mất lịch sự, nhưng anh vẫn nhịn không được đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Tất cả cửa phòng đều mở ra, tầng hai có phòng ngủ chính, hai phòng khách, một phòng sách và một phòng âm thanh.

Một nửa khu vực tầng ba là một phòng hoa xinh đẹp, đầy đủ các loại cây khác nhau.


Có một cánh cửa hình vòm bên phòng hoa, sau khi mở ra là một căn phòng rất lớn, trống rỗng, trông rất quạnh quẽ.
Mỗi phòng đều được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chỉ có phòng tắm là có chút hơi thở sinh hoạt và một ít đồ vệ sinh cá nhân của một người.
Ở đây không có bất kỳ dấu vết Thẩm Phong Lai sống chung với ai đó.
Không biết vì sao, Lâm Xuất thở phào nhẹ nhõm.
Anh biết Thẩm Phong Lai chưa kết hôn.

Không có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ dựa vào trực giác.

Trực giác này chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, va chạm với lí trí.
Nhưng nếu Thẩm Phong Lai chưa có vợ, vậy sao y lại đeo nhẫn cưới, hơn nữa lại mặc cho Tống Đường hiểu lầm? Câu trả lời rất rõ ràng, Thẩm Phong Lai muốn qua phương thức này nói với Lâm Xuất: Anh không muốn giữa chúng ta tồn tại thứ gì khác ngoài tình bạn.
Cảm giác nơm nớp lo sợ lúc đi trên đường đã mất hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại sự bàng hoàng và hoang mang.

Cảm giác này làm cho Lâm Xuất vô cùng khó chịu, huyệt thái dương nhói đau, anh chỉ có thể đưa tay lên xoa thật mạnh.
Zart vẫn lặng lẽ đi theo anh dường như cảm giác anh khác thường, đi qua đi lại trước mặt anh, còn dùng đầu lưỡi liếm mu bàn tay Lâm Xuất.
Lâm Xuất nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Doberman, đưa tay xuống sờ lên cái đầu đầy lông của nó.
-
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của Lâm

Xuất vang lên, tiếng chuông cắt đứt mọi cảm xúc của anh, ở trong phòng trống có vẻ vang dội.
Lâm Xuất sửng sốt một lát, lấy điện thoại di động ra ấn vào nút đồng ý.

Lúc nhìn thấy tên người gọi, Lâm Xuất có cảm giác như từ trong mộng tỉnh dậy.

Người gọi điện là Kỳ Tư Niên, nghệ sĩ violin nổi tiếng, trưởng đoàn Vienna E, cũng là anh họ của Lâm Xuất.
Trạng thái âm nhạc không mấy lạc quan của Lâm Xuất đã kéo dài rất lâu, Kỳ Tư Niên nhìn không được nữa, đề nghị anh gác lại công việc trong tay để nghỉ ngơi một thời gian.
Bên kia điện thoại hơi ồn ào, không biết Kỳ Tư Niên đang ở đâu.

Y gọi điện thoại cho Lâm Xuất, là muốn hỏi anh đi đường có thuận lợi không.
Cảm xúc Lâm Xuất bình tĩnh lại, ra vẻ thoải mái trả lời một câu: "Đương nhiên, New Zealand còn đẹp hơn em tưởng nhiều."
Sau đó Lâm Xuất nghe nghe thấy tiếng đóng cửa, từ ồn ào chuyển thành yên tĩnh.

Chắc Kỳ Tư Niên đã đi qua căn phòng khác để nói chuyện.
Lâm Xuất biết hắn đã về Trung Quốc một thời gian, tính chênh lệch múi giờ ở Trung Quốc thì bây giờ đang là buổi chiều, vì thế cười nói: "Nhà Bạch Lãng nhộn nhịp vậy ạ? Xem ra anh rất được chào đón ấy nhỉ?"
Bạch Lãng là Cello số 1 của đoàn E, cũng là bạn trai của Kỳ Tư Niên.


Bọn họ đã lên kế hoạch kết hôn ở Thuỵ Sĩ vào mùa hè năm tới.
Giọng nói Kỳ Tư Niên vẫn thản nhiên như cũ, "Người nhà Bạch Lãng ai cũng thân thiện, sau này em gặp chắc chắn cũng sẽ thích."
Lâm Xuất nói với vẻ ghét bỏ tận đáy lòng: "Anh lại show ân ái rồi, làm em mất cả hứng."
"Em họ Bạch Lãng học piano, nó rất hâm mộ em, muốn em kí tên tặng."
"Biết rồi.

Để em bảo Tống Đường gửi cho anh."
"Ký vào album ấy, muốn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện