Buổi lễ diễn ra trong một giờ đồng hồ, kết thúc bằng màn thả bóng bay ước nguyện của các học sinh.
Mới ngày nào cậu còn đứng ở vị trí này, cùng Kiến Minh nói về cô bạn xinh đẹp lạ mặt, bây giờ cô ấy đã đứng ở bên cạnh cậu, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay cậu.
Hình ảnh quen thuộc này không chỉ xuất hiện trong đầu cậu, cả tên Kiến Minh nhiều chuyện kia cũng nhớ.
"Anh Chính, bây giờ hỏi lại, cậu thấy nhỏ đó như nào? Xinh quá ha?"
Câu này chỉ có Chính Phong và Kiến Minh hiểu, còn hai cô gái ngơ mặt ra.
"Ừ, xinh.
"
Cậu thật sự dám khen sao?
Lệ Thanh xắn tay áo nhìn xung quanh xem xem người nào đẹp đến mức mà cậu dám cả gan khen trước mặt cô, tuy không phải dạng hung dữ gì nhưng bây giờ cô rất muốn đánh người.
"Xắn áo làm gì, nói cậu đấy.
"
"Hồi đầu năm học, tôi với anh Chính thấy cậu, tôi hỏi cậu ấy câu vừa nãy, cậu ấy nói! " Kiến Minh đang kể thì bị Chính Phong thúc một cái vô bụng ngăn lại.
"Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, cậu xinh nhất, lúc nào cũng xinh.
" Chính Phong nhướng mày, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khoé môi cong cong hoàn mĩ.
"Ây dô, cậu xem, tai tôi có vấn đề không, mấy lời này mà anh Chính của chúng ta cũng nói ra được à, không thể tin được.
" Kiến Minh khoác vai Hiểu Tinh, dựa người vào cô ấy.
Đến Hiểu Tinh cũng không ngờ tới chuyện này, còn đang bịt miệng cười kia mà.
Cả nhóm đang tám chuyện vui vẻ bỗng nhiên Kiến Minh bị một người đụng trúng, mất đà kéo theo Hiểu Tinh ngã về phía trước.
Sợ liên luỵ, Chính Phong nắm vai Lệ Thanh kéo về phía mình, may sao dây thần kinh vận động của Kiến Minh chưa hết hạn, còn sử dụng tốt, nhanh chân chống kịp, cả Hiểu Tinh cũng đỡ được nốt, liền quay sang định mắng người kia.
Người đụng Kiến Minh chính là Tường Vũ, cậu ta đang chụp hình giúp em gái với Lai Vương, vì mãi chú tâm canh góc nên vô tình đụng trúng cậu ta lúc nào không hay.
"Hay là cũng chụp cho chúng tôi một tấm, được không?" Kiến Minh quên bén đi chuyện định mắng người, cậu ta đã chuyển sự chú ý sang chiếc máy ảnh xịn sò mà Tường Vũ đang cầm, máu người mẫu phút chốc nổi dậy bên trong cậu ta.
Tường Vũ dời ánh nhìn sang Lệ Thanh một cái: "Cũng được.
"
"Chụp chung đi.
" Lệ Thanh đề nghị, dù gì cả nhóm xem như cũng quen biết, cùng trải qua một quãng thời niên thiếu đầy ắp kỉ niệm cùng nhau.
Tường Vũ gật đầu, gọi hai người kia đến nói lại với họ rồi nhờ đại một người bạn đi ngang qua chụp giúp.
*Tách, tách.
Dưới nền trời xanh thẳm, màu lá mát mắt hòa cùng ánh sáng nhè nhẹ, ba cô gái xinh xắn ngồi trên hàng ghế dài nói chuyện, chờ bốn chàng trai đi mua nước.
"Chị Lệ Thanh, cả em và anh trai đều rất thích chị, chị không làm chị dâu của em được, tiếc thật, nhưng thấy chị hạnh phúc như vậy, em cũng rất vui.
" Vương An cầm tay Lệ Thanh, một cảm giác quen thuộc từ quá khứ phút chốc ùa về, trào dâng nơi lòng bàn tay, giọng nói cô nàng nhẹ nhàng dễ nghe.
Cô gái này tuổi nhỏ nhưng cực kì hiểu chuyện, biết được Lệ Thanh là người mà Chính Phong thích, không ghét bỏ hay né tránh cô, mà tự mình dặn lòng từ bỏ Chính Phong, tìm cho mình một lối đi mới.
Đối với Vương An, Chính Phong là một kỉ niệm đẹp trong thời thanh xuân đáng nhớ của mình.
Thế mới thấy, đứa trẻ hiểu chuyện bao giờ cũng thiệt thòi.
Người đến trước, chưa chắc sẽ dễ dàng tới đích hơn người đến sau.
"Vương An, cảm ơn em, mong là em sẽ sớm tìm được người thích hợp, sẵn sàng theo đuổi, phấn đấu để được bên cạnh em, hi vọng, chúng ta của mai sau đều là những người hạnh phúc.
" Lệ Thanh mỉm cười, bên má xuất hiện lúm đồng tiền cười cùng cô.
Vương An gật đầu hai cái, trong lòng cũng vui hơn vài phần.
Cả ba lại chìm trong yên lặng, cảm nhận thời gian trôi qua cùng cơn gió nhè nhẹ mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Bốn chàng trai đã có mặt với bảy ly nước, vừa đến nơi, Chính Phong đã nhíu mày nhăn nhó, kéo tay cô ra khỏi tay Vương An.
Kiến Minh cũng nhanh chóng hối thúc: "Bây giờ bọn tôi phải về lớp, gặp lại sau nhé.
"
Bởi trên đường đi mua nước đã tình cờ gặp Kim Hải đang đi tìm mọi người tập hợp lại.
Nói rồi cậu ta cũng cầm tay Hiểu Tinh kéo đi.
"Trông con nhỏ này hộ tôi, lát tôi quay lại liền.
" Tường Vũ đút tay vô túi quần, thong thả đi theo vào lớp.
Lớp 1 đang tập trung ở lớp nói chuyện một chút để ôn lại kỉ niệm suốt ba năm học vừa qua, lớp trưởng Vô Mỹ đem đến một thùng giấy nhỏ, bên trong là những bức thư cô ấy đã kêu gọi các bạn trong lớp viết hồi đợt hội thao vừa rồi, là bức thư về nguyện vọng của bản thân.
Vô Mỹ và Kim Hải cùng nhau phát thư cho các bạn.
"Có bạn nào muốn chia sẻ thư với các bạn trong lớp không? Nếu ngại có thể đưa cho tôi đọc giúp.
"
Không ngờ là có rất nhiều bạn nhờ Vô Mỹ đọc thư giúp.
Cả lớp ngồi vào đúng vị trí, trật tự lắng nghe.
"Đầu tiên là Hiểu Tinh, lớp phó văn thể mỹ của lớp chúng ta: Nguyện vọng của tôi là đậu vào khoa thiết kế thời trang của trường đại học nghệ thuật lớn nhất ở ngoại bang và có bạn trai trước khi tốt nghiệp.
"
Cả lớp nghe xong liền vỗ tay chúc mừng.
Quả thật là Hiểu Tinh đã thực hiện được nguyện vọng của mình, cô ấy nở nụ cười rất hạnh phúc.
"Tiếp theo là chàng trai lạnh lùng nhất lớp ta, anh Chính, không biết nguyện vọng của cậu ấy là gì đây! "
Từ lúc sắp bắt đầu, Lệ Thanh đã khá bất ngờ khi cậu lại đưa thư cho Vô Mỹ đọc, không phải một