Bỗng dưng cửa mở ra, Vương An nhắm mắt nhắm mũi bước vào, đằng sau còn có Tường Vũ và Lai Vương.
"Xin lỗi mọi người, em nhầm phòng, phòng bên cạnh mới đúng.
" Cô nhóc gãi gãi đầu lùi lại, toan đóng cửa.
"Vào đây đi, càng đông càng vui mà.
" Lệ Thanh đặt đũa lên bàn, quay sang nói.
"Người quen với nhau cả mà, vào đi.
" Kiến Minh góp lời, chạy đến đẩy đám người họ vào trong, đồng thời gọi phục vụ mang bia đến.
Nhân viên vừa đem đồ uống đến, cậu ta hăng hái rót cho mỗi người một ly, đến ly của Lệ Thanh liền bị Chính Phong chặn lại: "Cậu ấy không uống được.
"
Thật ra cô cũng chưa bao giờ uống thử, cũng chưa có ý định uống nên hoàn toàn nghe theo cậu.
Vương An cũng chưa đủ tuổi nên trong bàn chỉ có Lệ Thanh và cô ấy dùng nước lọc.
Sau khi uống một hơi, Hiểu Tinh chủ động đề nghị: "Mấy ngày này các cậu rảnh không?
Chúng ta đi đâu đó chơi đi.
"
"Được đó.
" Kiến Minh giơ hai tay tán thành nhưng lại ỉu xìu nói tiếp: "Nhưng mà đi đâu bây giờ?"
"Lệ Thanh, cậu thấy sao?" Hiểu Tinh hỏi ý kiến cô.
"Ừm! Tôi chưa đi biển bao giờ, hay là chúng ta đi biển được không?"
"Lâu rồi tôi cũng chưa đi, quyết định vậy đi, sớm ngày mốt đi, 3 ngày 2 đêm nhé, đồ ăn, chỗ ở để tôi lo, đi xe nhà tôi, Kiến Minh vừa có bằng lái, các cậu yên tâm, phải rồi, ba cậu đi chung luôn ha?"
"Như vậy có ổn không?" Vương An hỏi.
"Ổn mà.
"
Vương An quay sang trông chờ ý kiến của anh trai mình, gương mặt xinh xắn thể hiện rõ sự nóng lòng muốn đi.
"Vậy… làm phiền mọi người dắt theo rồi.
"
Cả đám nhất trí cạn li.
Uống hết một chai bia, Kiến Minh cũng không cho Hiểu Tinh uống nữa, bây giờ chỉ còn bốn người con trai uống với nhau, đa số là Kiến Minh, Lai Vương và Tường Vũ uống.
Ăn uống no say, Vương An là người giành thanh toán, cô ấy nói muốn mời mọi người một bữa coi như làm quen nên cả đám cũng nghe theo.
Lúc này Lai Vương và Tường Vũ say đến mức không thấy trời trăng gì nằm dài trên bàn, Kiến Minh nhìn có vẻ ổn hơn, vẫn còn sức đùa giỡn được.
Phải rồi, Tường Vũ với Lai Vương chỉ ngồi nghe với uống thôi, còn lại bị Kiến Minh giành nói hết rồi nên so với hai người kia, cậu ta uống không bao nhiêu hết.
Vương An thanh toán xong trở lại chỗ ngồi bên cạnh Lai Vương thì cậu ta vô thức dựa người vào cô ấy, còn muốn cô ấy đưa vào nhà vệ sinh.
Ở đây ngoài Chính Phong là tên con trai duy nhất còn tỉnh táo ra thì chẳng ai có thể giúp Vương An, nhưng mà cô ấy ngại nhờ cậu nên đành tự thân mình đỡ Lai Vương vào nhà vệ sinh.
Vương An không nói nên không ai biết, chỉ nghĩ là cô ấy đưa Lai Vương ra ngoài hóng mát hay gì đó, cô gái nhỏ gắng sức mà dìu người anh cao lớn đến nhà vệ sinh rồi quăng cậu ta vào phòng, đóng cửa lại.
Chưa kịp ra ngoài đợi, Vương An đã nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, liền chạy lại mở cửa ra.
Tức thì, Lai Vương ngã nhào xuống, may mà cô ấy nhanh tay đỡ được.
"Tôi là đàn ông mà, đi vệ sinh ở chỗ đó chứ.
" Lai Vương say xỉn chỉ về phía khu vực dành cho nam, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai, mái tóc có chút rối, khuôn mặt ửng đỏ mê người.
"Ca ngồi còn không nổi mà đòi đứng ở đó?"
Vương An đã cắn răng xông vào nhà vệ sinh nam đã đành, giờ lại gặp cái tình huống cẩu huyết này khiến cô ấy khó xử gấp trăm lần.
Như để chứng minh cho Vương An thấy, cậu ta hất tay cô ấy ra, loạng choạng bước đi, nhưng chỉ được vài bước lại ngã khuỵu xuống, Vương An bất lực mà nghe theo cậu, khó khăn lắm mới đỡ được cậu ta tới bồn vệ sinh.
"Uống nhiều như vậy làm gì?"
"! " Giọng Lai Vương khàn đặc, từng câu từng chữ rất khó nghe, Vương An nghe chữ được chữ không nhưng rốt cuộc cũng chẳng hiểu gì.
"Anh nói gì?"
Lai Vương không thèm trả lời, tay bận tập trung vào khóa kéo bên dưới: "Chết tiệt, cái khóa này sao khó kéo vậy.
"
"! "
"Kéo giúp tôi.
"
Vương An đỏ mặt, như không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa liền bị Lai Vương hối thúc hơn, cô nàng "ò" một cái, nhắm mắt nhắm mũi di chuyển tay xuống kéo khóa cái roẹt rồi nhanh như chớp quay lưng lại đỡ Lai Vương từ đằng sau.
Tiếng động vang lên bên tai cô gái nhỏ mang khuôn mặt đỏ bừng, hình như khá lâu, chắc là tại uống nhiều.
"Mặc lại cho tôi.
"
"Anh! Anh tự mặc đi.
"
"Đàn ông với nhau mà ngại gì.
" Lai Vương kéo Vương An quay người lại, đập vào mắt Vương An là lão nhị của Lai Vương khiến cô ấy đứng hình mất một giây rồi lập tức giơ tay che mặt lại.
Lai Vương giờ đã say đến mức tưởng lầm Vương An là con trai, cứ thế mà khoe dũng mãnh.
Nhưng sợ người khác vào nhìn thấy, cô nuốt nước miếng làm liều, nhanh tay giúp Lai Vương ăn mặc chỉn chu lại, đưa cậu ta đi rửa tay rồi lại vác về.
Khi Vương An trở lại, Hiểu Tinh đã gọi xe giúp mọi người, bây giờ mọi người đang cùng nhau đợi xe, vì là quán mới mở, chưa có địa chỉ chính xác, nên đợi có hơi lâu.
May sao, một chiếc đang ở gần đã đến sớm, họ nhường cho Vương An để đưa hai người anh say xỉn kia về trước.
Cô bé ngoan ngoãn cảm ơn, cúi đầu chào rồi cùng Kiến Minh đỡ hai anh lên xe.
Trong lúc đợi, Hiểu Tinh tình cờ gặp người quen, bảo mọi người cứ đứng ở đó để cô ấy tiếp chuyện với họ.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cùng những tia sáng le lói từ quán lẩu kia, gió thổi từng cơn ào ạt,