Chính Phong dắt cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Ban công được trang trí bằng những bó hoa hồng tuyệt mĩ, dưới mặt sàn phủ đầy cánh hoa, gió thổi nhè nhẹ cuốn theo cánh hoa tươi thắm bay lơ lửng dưới ánh trăng ngọt ngào.
Gần lan can là một chiếc bàn cao, màu trắng tinh khôi, phía trên đặt một kệ nhỏ hai tầng dạng chữ S, đồ vật bên trên đều được đặt trong hộp đựng dạng l ồng chim bằng pha lê rất đẹp, tầng dưới là chiếc bánh kem kích thước không quá lớn, được trang trí đơn giản theo tông màu xanh lá, bề mặt vẽ thảm hoa tulip tràn ngập sắc màu rất bắt mắt, tầng trên là một chiếc vương miện đính kim cương trắng, dưới ánh sáng của mặt trăng khiến nó trở nên lung linh lạ thường.
Mặt trăng hôm nay vẫn rất to, tuy không tròn lắm nhưng vẫn rất đẹp và rất sáng, không cần bật đèn vẫn thấy khá rõ ràng mọi thứ.
Lệ Thanh đặt tay lên lan can, đứng trên bậc thềm, ngước nhìn vầng trăng thơ mộng, cảm nhận từng cơn gió cuối thu thổi qua.
Lan can cao gần đến ngực cô cho nên khó mà ngã xuống dưới được, rất an toàn.
Chính Phong nhấc hai chiếc lồ ng ra, thành thạo cắm nến, đốt lửa trong giây lát.
"Nguyệt Nguyệt.
"
Nghe cậu gọi, cô liền xoay người lại, vương miện đặt ngay ngắn trên đầu cô, rất vừa vặn.
Hôm nay cô mặc áo thun trắng tay dài, cùng với quần jean xanh nhạt ống loe, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ như những sợi rong thả tự do rất đẹp mắt.
Giờ lại đội thêm vương miện, nhìn có vẻ không phù hợp nhưng lại phù hợp không tưởng, đâu phải cứ mặc váy công chúa thì mới có thể đội vương miện, quan trọng người đội vương miện cho mình là người nào.
Vì là hàng thật nên cô cảm thấy đầu mình có hơi nặng.
Rất nhanh sự nặng nề đó liền bị cậu làm cho biến mất.
Chính Phong cầm bánh kem trước mặt cô, chậm rãi hát bài chúc mừng sinh nhật.
Giọng hát trầm ấm, có chút gấp rút nhưng rất hay.
Năm ngoái sinh nhật cô, cậu cũng đã từng hát một lần rồi, nhưng về sau lại chẳng có dịp nghe cậu hát nữa, sợ cậu ngại nên cô cũng không nhắc đến.
Ánh sáng lung linh của ngọn nến nhỏ làm bừng sáng gương mặt mỹ nhân đang chắp tay cầu nguyện.
Phút chốc ngọn nến cùng ước nguyện hoà vào nhau, theo làn khói bay lên bầu trời đêm cao vút.
Lệ Thanh đứng trên bậc lan can nên cao ngang tầm cậu, giơ hai tay ra tỏ ý muốn ôm.
Chính Phong mỉm cười, đặt bánh kem lên bàn, đến trước mặt cô.
Tay cô vòng ra sau cổ cậu, từ trên ôm xuống, mái tóc thơm mùi dầu gội thanh mát hoà quyện với hương thơm thoang thoảng của hoa hồng cực kì dễ chịu.
Chính Phong ôm cô, giọng nói trầm ấm vang lên êm ái: "Lệ Thanh, cuối cùng anh cũng chạm đến được mặt trăng rồi.
"
Cô nghiêng đầu sang nhìn cậu, cậu đang nhắm mắt, vòng tay càng ôm chặt cô hơn: "Cảm ơn vì đã để em gặp được anh.
"
"! "
Đáng lẽ những lời này phải để cậu nói chứ.
Chính cô là người làm thế giới u ám của cậu trở nên tươi sáng hơn, là cô đem đến ánh sáng chiếu soi cho tâm hồn xơ xác, tưới mát mầm cây đang dần héo úa sâu trong cậu kia mà.
Thấy cậu cứ im lặng mãi, cô nảy ra một ý: "Muốn nghe em hát không?"
Chính Phong hơi bất ngờ khi cô đột nhiên đề nghị như vậy.
Trước đây Lệ Thanh đã từng diễn kịch làm nũng với cậu nhưng cậu đều nhìn ra ngay chứng tỏ cô nàng chẳng có năng khiếu diễn xuất gì cả, ban nãy đến nhà cũ cũng đã chiêm ngưỡng khả năng hội hoạ "tuyệt đỉnh" có một không hai của cô, giờ lại còn muốn hát…
Lệ Thanh đang cao hứng, cản cô lại không chừng sẽ bị đánh cho tơi tả, cứ để cô hát vậy, biết đâu đây chính là tài năng nghệ thuật duy nhất cô sở hữu.
Cô hít một hơi sâu, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Chính Phong thầm nghĩ: giọng nói hay như thế chắc chắn hát cũng không tệ đâu, đừng nghĩ nhiều.
~Một đêm trăng sáng, chúng mình hai đứa, hẹn thề sẽ mãi bên nhauu~
"! "
Ngoài chất giọng hay ra thì cao độ, trường độ, tông nhịp loạn tùng phèo, đúng là Lệ Thanh và nghệ thuật không thể làm bạn với nhau, không còn gì cứu vãn được nữa.
Về phần Chính Phong không biết cậu nghĩ gì, mặt vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh, ánh mắt bất lực nhìn cô đang ngân nga.
Hình như cô cũng cảm thấy gì đó liền dừng lại sau câu đầu tiên: "! Hay là bỏ đi, anh chẳng vui vẻ tí nào.
" Lệ Thanh nhảy xuống, hất hất tay, đi thẳng vào trong.
"Đâu có, anh rất vui mà.
"
Sợ cô giận, Chính Phong định giữ cô lại nhưng không kịp, cô đã vào trong mất tiêu.
"Nguyệt Nguyệt.
"
"…"
Cô hát dở đâu phải lỗi do cậu đâu, giận dỗi gì chứ!
Lệ Thanh khoanh chân ngồi trên ghế sofa, bĩu môi, mặc cậu đã ngồi xuống sàn nắm tay cô.
"Hay là anh dạy em hát?"
Sao mà khó dỗ thế này, càng dỗ lại càng nhõng nhẽo.
Tuy nhìn sang hướng khác nhưng đã trộm nhìn thấy gương mặt lúc cậu dỗ dành cô, bàn tay bên dưới bị cậu nắm chặt không buông, giọng nói ấm áp cứ vang lên không ngớt.
"Nguyệt Nguyệt, nhìn anh.
"
"! "
Càng ngày càng khó bảo.
Lệ Thanh được cưng chiều quá mức nên sinh hư rồi.
"Cứng đầu thật, có phải em muốn ngày mai khỏi xuống giường?"
Tự nhiên lại lôi chuyện này ra nói!!
Mặt Lệ Thanh trong phút chốc đỏ bừng lên, tai nóng hừng hực như lửa đốt: "Im miệng.
"
"Anh cứ không im đấy, em làm gì được anh, rõ là thích mà.
"
"Em sai rồi, đừng nói nữa, hay là hát hết bài cho anh nghe nhé? Lần này sẽ nghiêm túc.
"
Còn muốn hát nữa?
"Vẻ mặt đó là sao? Em hát được thật mà, lúc nãy gạt anh thôi, anh xem, đàn nhiều như vậy không phải để trưng đâu, để em biểu diễn cho!"
Quả thật nhà Lệ Thanh có rất nhiều đàn, piano, violin ở phòng khách, phòng ngủ có guitar và ukulele.
Cậu tới lui nơi này tới nay cũng