Những tình huống thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Dòng quảng cáo quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà có nên cười thật không?
"Làm sao?" Chính Phong ném áo vào máy giặt một cách chuyên nghiệp như ném bóng vào rổ, càng lúc càng tiến lại gần cô.
Cô chui nhầm vào hang cọp rồi, phen này lành ít dữ nhiều, không biết có đảm bảo được tính mạng hay không.
"Em ra ngoài."
Cánh tay cậu chặn cửa lại đồng thời giam giữ cô, cô bây giờ chẳng khác gì chú chim nhỏ bị bắt nhốt trong lồ ng, có kêu cứu đằng trời cũng không thoát được.
Lệ Thanh nhe răng cười trừ, chớp chớp mắt nhìn cậu, cả người dựa sát vào cửa: "Anh… Anh bình tĩnh, chúng ta đàm phán… á…"
Chính Phong dễ dàng nhấc bổng cô đặt thẳng lên trên máy giặt, do ngồi trên máy giặt nên cô cao hơn cậu một chút, hơi thở nặng nề phả vào người cô khiến cô cũng có chút nóng bức.
"Muốn xem anh tắm phải nói sớm một chút để anh còn chuẩn bị chứ."
"Hứa Chính Phong, anh… anh mặt dày thật."
"Cảm ơn đã khen, với lại, … chỉ như vậy với một mình em."
"Thế sao? Vậy anh biểu diễn đi." Lệ Thanh ngồi vắt chéo chân, nóng lòng muốn xem cậu mạnh mồm cỡ nào.
"..."
"Anh dám không?" Cô vẫn chưa nhận thức được sự nguy hiểm, thấy cậu im lặng mà được nước lấn tới thách thức cậu.
"Nguyệt Nguyệt, anh cứng rồi."
"…"
Tình huống oái ăm gì đây, không phải hôm qua mới...
À nói đúng hơn thì phải là sáng nay.
Cô vừa chín là cậu hái liền không chút kiêng nể.
Nhưng đây là phòng tắm, là phòng tắm đó...
Chính Phong chống tay lên máy giặt, ghé sát vào mặt cô, mi trên dưới hoà làm một, nhẹ nhàng hôn cô.
Hai cánh môi mỏng phút chốc quấn lấy nhau, dây dưa một hồi mới dứt ra, để lại sợi tơ trong suốt đầy uỷ mị.
"Ít...!Ít ra phải để em tắm..."
Lệ Thanh chống tay lên vai đẩy cậu ra liền bị cậu nắm lại di chuyển xuống vị trí ngự trị của mãnh thú.
"Lằng nhằng, làm xong anh tắm cho em."
Cô bị cuốn theo lúc nào không hay, cả người bây giờ dính trên người cậu, chỉ cách lớp áo sơ mi mỏng nhẹ.
Chính Phong cẩn thận bế cô đi về phòng, nơi cho cô cảm giác an toàn nhất, cô cũng theo đó cong chân ôm cậu, hai bàn tay nhỏ nhắn kẽ luồn vào mái tóc dày của người đàn ông đang vùi đầu vào cổ mình.
"Anh muốn ăn đậu đỏ."
Đậu đỏ?
Không phải là...!
Từng nút áo của Lệ Thanh được cậu cẩn thận gỡ ra, kế tiếp là áo trong, lần này đã có kinh nghiệm hơn nhưng cậu vẫn khá vụng về trong khâu này.
"Khoan đã...!Không phải trước đây anh chê em nhỏ sao?"
"Thì nhỏ thật mà!"
"Chê thì đừng có động vào, không em đá chết anh.
Aaaaa..."
Cậu không những không thả mà còn cắn một cái làm cả người cô như có luồng điện xẹt qua, tay chân đều trở nên tê cứng, nhịp thở cũng gấp gáp hơn bao giờ hết.
Tay cậu mò xuống phía dưới, thuận lợi c ởi sạch sẽ thứ vải còn sót lại trên người cô.
Mỗi nơi cậu chạm qua như b ắn ra tia lửa thiêu đốt da thịt cô, cảm giác ngứa ngáy lan truyền khắp cả cơ thể.
Dấu tích của chiến trận đêm qua còn đọng lại nơi đang sưng lớn của cô, ngón tay cậu khẽ xoa vài cái, theo làn nước mà chậm rãi tiến vào.
Cái âm thanh này...!mất mặt chết đi được.
Hang động nhỏ hôm qua đã được nới rộng vậy mà nay lại trở về như cũ, xâm nhập vào có chút khó khăn, chật hẹp kẹp chặt ngón tay cậu.
Chính Phong khẽ tặc lưỡi, hôn lên môi cô, cả cơ thể đều được k1ch thích khiến đầu óc cô dần trở nên trống rỗng.
Lệ Thanh nắm lấy cánh tay đang hoạt động của cậu.
"Chậm...!Chậm thôi."
Nghe thế cậu dừng lại động tác, rút tay ra.
Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng cô như sắp leo đến đỉnh núi lại bị trượt chân té xuống, cực kì khó chịu.
Không kém gì cô, hai anh em nhà Hứa Chính Phong cũng đang thi nhau tranh hùng.
"Tới lượt em ăn, nào, nói aa đi."
Không biết là ai dạy hắn mấy thứ này, sao có thể làm giỏi đến thế!
Cuộc hoan lạc diễn ra sôi nổi, hơi thở dồn dập, nhịp tim gấp gáp, động tác linh hoạt, âm thanh ái muội.
May mà đêm nay không ngất.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Lệ Thanh thật sự đã nghĩ vậy.
Chính Phong sau khi tắm giúp cô thì quấn khăn kín mít cả người cô rồi đem giấu vào trong chăn, trông cô có vẻ rất ấm áp, gương mặt thấm vẻ mệt mỏi, đặt xuống giường liền ngủ ngay, bàn tay nắm lấy ngón tay cậu không để cậu rời đi.
Cậu cũng chẳng có ý định rời đi chút nào, nhìn cô một lát rồi chui vào chăn ôm cô ngủ một mạch đến sáng.
Không nỡ đánh thức cô nên cậu hôm nay tự mình đi làm.
"Anh đi đâu vậy?" Lệ Thanh lăn người qua, lấy tay dụi dụi mắt, giọng khàn đi nhiều.
"Dậy rồi à, đến công ty chung không?"
Bình thường để tránh lời ra tiếng vào cũng như tránh báo chí nên hai người rất ít khi đi chung, nếu có thì phải chú ý một chút.
Lệ Thanh nghe thế thì chùm chăn, nhắm mắt lại: "Em không đi đâu, mới ngủ được có chút xíu."
"Làm gì có ai đi làm mà lười như em?"
"Tăng ca đến tận sáng anh còn đòi gì nữa."
Có ai mà cực hơn cô đâu, tưởng nhàn rỗi nhất công ty ai ngờ, sáng chạy vặt, đâm đầu viết code, tối về lại vật lộn với giám đốc, không biết có được cái gì không mà chịu khổ quá.
Chính Phong bật cười, phần trên không mặc áo để lộ khối cơ rắn chắc, phần lưng ửng đỏ vết "mèo" cào loạn xạ.
"Thôi được, anh đi trước, có gì gọi cho anh."
Thật ra nếu không muốn đi làm thì cô cũng chẳng cần phải đi, tiền cậu kiếm được một ngày đã đủ cho cô tiêu xài cả