"Sờ đi.
"
Giờ nhìn cô còn không chắc nhìn được nói chi mà đi sờ cơ bụng cậu, vẫn kiên quyết theo nhịp thúc của cậu mà hưởng thụ.
"Cứng đầu.
"
Chính Phong để cô nằm xuống ghế, hai cơ thể vẫn dính chặt nhau, nhấc một chân của cô đặt lên vai cậu, tiếp tục nhiệm vụ.
Tư thế này! còn vào sâu hơn nữa.
"Sao! Sao cứng bằng thứ đang ở trong em! "
Mắt cô đã xuất hiện tầng nước rưng rưng, nhưng chẳng làm cậu xao động mà như tiếp thêm sức lực vậy.
"Em nói gì? Ai đang ở trong em?" Chính Phong có vẻ rất thích thú với câu nói này.
"Tiểu… Tiểu Phong Phong.
"
Tốc độ càng lúc càng nhanh, cô không chịu nỗi nữa, cả hai cùng giải phóng một lượt, gương mặt tràn đầy sự thoả mãn.
"Lần nữa.
"
"! "
"Chưa xong đâu.
"
"! "
"1 lần nữa.
"
!
Mỗi lần cậu lên tiếng là tiếp theo đó âm thanh xé bao bì cũng vang lên, dưới sàn nhà đếm sơ qua đã hơn năm cái.
"Lần cuối đấy, không là em không cho anh động vào em nữa đâu.
" Tim đập nhanh, hơi thở nóng bức có phần gấp gáp, giọng nói run rẩy, khàn khàn như sắp tắt tiếng đến nơi vậy.
Cơ hội cuối cùng, cậu không thể bỏ lỡ được, lần này là lâu nhất, đến khi Lệ Thanh mệt lả ngả gục trên người cậu, cậu mới chịu ra.
Chính Phong ôm cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi đưa về phòng mình, tranh thủ dọn dẹp bãi chiến trường ngoài này.
Khi Lệ Thanh tỉnh dậy đã là quá trưa rồi, không giống lần trước, lần này cậu vẫn còn ngủ và nằm ngay cạnh cô, bàn tay không yên phận luồn vào trong áo nắm hờ một bên ngực cô.
So về kích thước tay cậu và ngực cô thì đúng là cách biệt.
Chính Phong vẫn chỉ mặc áo pijama của cậu cho cô, phần [email protected] dưới trống trơn, còn cậu vẫn mặc phần còn lại của bộ đồ.
Cả đêm lâm trận cùng với chút say xỉn khiến đầu óc cô cứ kêu ong ong chẳng buồn nghĩ nhiều.
Thôi, có mặc đồ là được rồi.
Bị tay cậu làm cho muốn nhúc nhích cũng khó khăn, cái bản mặt vẫn còn ngủ rất ngon kia làm cô tức thêm vài phần, dứt khoát kéo tay cậu ra.
Động thái này làm cậu thức giấc, ngơ ngác nhìn cô rồi ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn, nhắm mắt ngủ tiếp.
Mấy bữa, cô thấy trên mạng xã hội bài viết về những việc mà mấy cặp yêu nhau thường làm, chẳng hạn như cùng nhau đánh răng, rửa mặt hay đại loại thế.
Quả đúng là cô và cậu chưa từng như vậy bởi vì mỗi người một nhà vệ sinh riêng cơ mà.
À, phải rồi, nhà vệ sinh của cô có tận hai cái bàn chải điện, lần trước giảm giá khi mua hai cái nên cô đã mua ngay, không ngờ lại hữu dụng lúc này như vậy.
Lần này đã quen, tuy đi đứng vẫn có chút khó khăn, lưng và eo đau nhức kinh khủng nhưng cô vẫn tự đi được, không cần sự giúp đỡ của cậu.
"Phong Phong, anh vào đây.
" Cô đứng lên bậc nhón chân mở tủ phía trên cao trong phòng tắm, lấy bàn chải giúp cậu.
Lệ Thanh không ngờ rằng khi cô với tay lên, áo cũng theo đó hướng lên một phần, phía sau lộ rõ trước mặt cậu.
"May thật.
"
Chính Phong không nhịn được kéo cô xuống, hai tay Lệ Thanh theo thế chống lên bàn chứa bồn rửa mặt lạnh băng.
Không phải chứ?
Thứ cứng như đá kia đang dán chặt phía sau cô, áo đã bị vén lên một cách dễ dàng, cảm giác chạm vào vô cùng chân thật.
"Không được, không có! "
"Anh có.
"
Hôm qua vô tình cậu đã nhét một hộp rơi dưới sàn vào túi quần, nay lại dùng liền như vậy, quả thật… nhân phẩm thượng thừa.
Đó là người khác nghĩ, ban đầu Chính Phong cũng nghĩ vậy còn bây giờ lại đi tự trách sao không mang nhiều thêm bởi một hộp chỉ có hai cái.
Hai lần? Kiềm chế một chút chắc đủ.
Cái tên này, Lệ Thanh chỉ mới sơ hở một chút là lại bị hắn dụ mất.
Âm thanh trong gian phòng kín vang vọng đầy lôi cuốn, khiến cậu hăng say làm việc bỏ qua hết trời đất gì sất.
"Em! Em biết lí do anh mặc cho em như này rồi! "
Chính Phong nở nụ cười ẩn ý, đưa tay vuốt tóc: "Đúng, đúng, em không cần mặc quần khi ở với anh, dù gì anh cũng cởi ra! "
"Im miệng, Chính lưu manh, lần sau đừng hòng đụng vô em.
" Chân cô sớm đã rủn ra, không nhờ cậu dùng tay đỡ thì có lẽ đã ngã xuống sàn từ lâu rồi.
Khối núi tuyết đung đưa theo nhịp, cọ vào mặt bàn lạnh càng thêm k1ch thích, vòng eo nhỏ chuyển động dồn dập, cánh mông ửng đỏ đang nhiệt tình va chạm.
Nhìn dáng vẻ yêu kiều trước mắt càng tăng thêm d*c vọng trong cậu, cậu đỡ lấy cô, thành thục bế cô dậy, Tiểu Chính Phong xoay một vòng trong Tiểu Lệ Thanh.
Cô khẽ rùng mình một cái, vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Ở nhà vệ sinh có hơi lạnh nên khá khó chịu, nhưng người cậu lại ấm đến mức không tưởng được, chỉ muốn dính người thế này mãi.
Nhưng trong tình trạng này, cô không nghĩ thêm được gì nữa, tư thế này khiến cái đó càng lúc càng tiến sâu hơn, cô còn cảm nhận được độ cứng cũng như kích thước quái quỷ của nó.
Trong lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, Chính Phong cứ vậy mà bế cô ra ngoài.
Lệ Thanh có dự cảm không lành: "Này!"
Định đi đổi chiến trường sao?
"Em bảo không cho đụng vào nữa mà, cũng được thôi, bây giờ làm đến khi em suy nghĩ lại.
"
"Em nghĩ lại rồi, chúng ta dừng ở đây đi, á!"
Cơ thể cô dần tuột xuống, chạm vào điểm nhạy cảm làm cả người cô tê tái, ngón chân quặp lại, co mình ôm lấy cậu, dùng răng cắn lên vai cậu để không phát ra âm thanh nào nữa.
"Bảo nghỉ mà em cứ như vậy chi bằng một đao giết anh cho xong.
"
"Hứa Chính Phong.
"
Lúc này cả hai đã nằm trên giường, chăn nệm vẫn còn xộc xệch lại được hai cơ thể thấm mồ hôi nằm lên.
"Em thương anh đi.
" Chính Phong nằm lên người Lệ