Chính Phong nổi tiếng như vậy nhưng trước giờ cậu không nhận bài phỏng vấn nào, cho nên chủ đề bàn tán về cậu trên mạng rất phổ biến, lướt đến đâu cũng thấy bình luận sôi nổi, không chỉ vậy mà còn cả tá tin đến từ các nhà báo lá cải, nhìn sơ qua tiêu đề mà cũng khiến Lệ Thanh bực hết cả mình.
Cái gì mà không thể tin được giám đốc Hứa đại thành công khi chỉ ở độ tuổi 25.
Rõ ràng không phải, Hứa Chính Phong còn chưa tới 20 tuổi, ngoại hình cũng trẻ lắm mà, phải chăng là cách ăn mặc nhìn có vẻ trưởng thành? Hay người ta không tin tuổi nhỏ mà lại thành công được như vậy?
Cô xích lại gần hỏi nhỏ Mạc Kì.
"Chị thấy giám đốc Hứa khoảng bao nhiêu tuổi?"
"19." Mạc Kì buộc miệng nói ra.
Không phải chứ? Làm sao có thể đoán chính xác vậy được, lại còn nói thẳng ra không cần nghĩ như vậy.
"Sao...!Sao chị biết?"
"Chị còn biết em không phải em gái của Chính nữa." Gương mặt xinh đẹp của Mạc Kì bày ra vẻ thản nhiên khi nói câu này, ánh mắt thoáng chút xa xăm.
Lại còn biết được tên gọi thường ngày của cậu, rốt cuộc Mạc Kì có quan hệ thế nào với Chính Phong?
"Chúng ta… ra ngoài nói chuyện, được không?"
"Còn kem thì sao?"
"Chuyện này quan trọng hơn." Lệ Thanh đứng dậy kéo tay Mạc Kì ra ngoài.
Nhà ăn thì ồn ào, hai người họ nói chuyện rất nhỏ, người bên cạnh chưa chắc đã nghe huống chi người nghe từ camera.
Đến mức này, Chính Phong không nhịn được nữa quyết phải đến xem họ định đi đâu làm gì.
Lệ Thanh và Mạc Kì đang đứng ở ban công phía ngoài nhà ăn, ngắm nhìn cảnh vật thành phố dưới ánh nắng nhẹ nhàng cuối thu.
Không để Lệ Thanh mở lời, Mạc Kì chủ động nói ra trước: "Chị là Hứa Mạc Kì, chị gái cùng cha khác mẹ với Chính, mẹ chị là mối tình đầu của bố, nhưng vì gia đình mẹ chị không đồng ý nên đã ép hai người họ chia tay, mẹ chị bị đưa ra nước ngoài, bố vì vậy mà rầu rĩ suốt hai năm trời, cuối cùng gặp được mẹ của Chính, vì khá giống mẹ chị nên ông đã cưới bà ấy sau mấy tháng quen biết.
Mẹ chị không biết rằng đã có chị, khi đi nước ngoài đã lén sinh chị ra, lấy họ của bố đặt cho chị.
Dù ở rất xa nhưng mẹ vẫn thông qua bạn bè để tìm kiếm thông tin của bố, biết được cuộc sống hôn nhân của ông không mấy suôn sẻ, bà rất buồn, gặp thêm chị đang ngông cuồng ở tuổi 15, lúc đó, chị cứ đòi gặp bố cho nên mẹ quyết định trốn ông bà ngoại đưa chị về nước, mẹ biết làm như vậy là rất ích kỉ, không tốt đối với mẹ con Chính nhưng vì chị nên mẹ mới làm thế.
Khi đó Chính chỉ mới 13 tuổi, mẹ mất, bố lại bỏ rơi để đến bên mẹ con chị, cú sốc đó là quá lớn đối với em ấy, nhưng nhóc chẳng nói năng lời nào, lẳng lặng chấp nhận số phận, chắc có lẽ vẫn hận bố và mẹ con chị lắm, đến khi chị hiểu chuyện thì mọi thứ đã muộn rồi, chị chỉ có thể giúp em ấy bằng cách giới thiệu bạn bè đến OCEAN để ủng hộ việc làm ăn, may sao Chính vẫn không phát hiện ra.
Mọi chuyện là vậy, ừm...!chị có nhiều lời quá không?"
Nhận được lượng tin tức khổng lồ khiến cô không khỏi hoang mang, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Chính Phong vừa kịp xuất hiện thấy cô trong tình trạng này nghĩ nhầm rằng cô bị Mạc Kì bắt nạt liền xông tới chắn trước mặt cô.
Mạc Kì mím môi, đứng trước người này, cô ấy không thể nói năng gì, cảm giác tội lỗi cứ sôi sục bên trong, không nghĩ nhiều, cô ấy xoay người đi trước.
Chính Phong nhíu mày khó hiểu, quay sang nắm lấy hai cánh tay cô kéo lại gần: "Vừa nãy là sao? Cô ta làm gì em à?"
"Cô...!Cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của anh."
Cô không sao là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.
"Người đó với anh không có mối quan hệ gì hết, anh chỉ có một mình ông, đi thôi."
"Đi đâu cơ? Đang giờ làm mà?"
"Ăn kem." Chính Phong kéo tay cô đi.
"Thật sao? Anh cho em ăn hả?" Lệ Thanh theo sau cậu, gương mặt tràn đầy sự hớn hở.
"Ừm."
"Hay là, gần nhà anh có chỗ bán kem đang hot dạo gần đây, mua rồi chúng ta đến nhà anh, sẵn thăm ông nội luôn, được không?"
"Thăm ông thì khỏi đi, hễ gặp là...!nói chung là đi ăn kem thôi, em chỉ đường."
Gì đây? Cậu đang giấu điều gì?
Nhưng mà cậu đã không muốn nói rồi, cô cũng không ép cậu, chỉ là bây giờ không tiện nói, tính Chính Phong là vậy, chưa đạt được sẽ không khoe ra, cô hiểu, vậy thì chờ đến ngày cậu tự nói ra, còn việc quan trọng bây giờ là đi ăn kem!!
Trong lúc Lệ Thanh đang tính xem lát nữa sẽ ăn kem gì, ăn bao nhiêu phần thì đã đến nơi.
Mới đầu giờ chiều mà quán vẫn đông nghẹt người, xếp hàng dài tận ra ngoài, nhìn thôi cũng đã choáng rồi, Lệ Thanh không ngại xếp hàng nhưng cô chả muốn cho đám người kia chiêm ngưỡng nhan sắc cậu miễn phí chút nào.
"Khoan đã, chỗ này đông quá, lỡ nhà báo chụp được ảnh thì sao? Hay là… đổi tiệm?"
"Kệ họ, đăng bài nào thì xoá bài đó, không phải em là hacker à?"
Lệ Thanh vuốt cằm suy tư.
Kể cũng đúng, trước giờ bỏ bê nên cô cũng sắp quên mất chuyện này, nhưng mà…
"Tự ý xâm nhập là phạm pháp đấy, em là hacker văn minh, anh muốn thấy em bị ném vào