Bọn họ tạm biệt nhau ở đại sảnh.
“Sao lại đến đây? Muốn đi học à?”
“Ở đây có nhiều chỗ đẹp lắm, em dắt anh đi xem.
”
Từ khuôn viên, phòng học, sân vận động, tất cả đều rất đẹp, trường nghệ thuật có khác.
Vào đầu đông nên sân trường cũng vắng người đi, không còn như lần trước cô ghé thăm, từng cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc dài bay nhè nhẹ.
Một nam một nữ nắm nhau rảo bước.
“Hôm qua anh làm gì?” Cô không biết khi một mình vào ngày nghỉ Chính Phong sẽ làm gì bởi cô chưa từng thấy cậu làm việc khác ngoài chơi game.
“Nhớ em.
” Không cần suy nghĩ nhiều, cậu thẳng thừng nói ra.
“Mới xa nhau có chút xíu thôi mà.
”
“Một giây cũng là xa.
”
“Anh nghiêm chỉnh tí đi.
” Lệ Thanh nhéo cậu một cái.
“Anh phải tranh thủ tìm một tên làm phó giám đốc để anh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
”
Lệ Thanh trầm ngâm vài giây: “Em biết một người có thể tin tưởng được.
”
“Hửm?”
“Là Tường Vũ, tuy nhà cậu ấy có công ty riêng nhưng em nghĩ, à không, chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không làm ở công ty gia đình, ngành học của Tường Vũ rất phù hợp với vị trí này, em công tâm, không ưu tiên người quen, anh có thể cân nhắc.
”
“Ừm, để anh xem.
”
Hai người vừa đi vừa nói biết bao chuyện, kể cả chuyện Hiểu Tinh và Kiến Minh cô cũng kể cho cậu.
Chính Phong có vẻ không bất ngờ lắm, thay vào đó còn có phần tự hào vì vô tình đã se duyên cho thằng bạn thân, vậy mà hôm đấy hắn còn giả vờ tức giận, sau chuyện này, người hời nhất là Kiến Minh rồi còn gì.
Ủa khoan đã, không phải tên đó cũng đến đây hôm nay đấy chứ?
Hôm trước say nên có thể xuất phát sau họ một khoảng thời gian.
Nếu vậy thì có phải bây giờ đã đến nơi rồi sao?
Vừa nghĩ đến tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
Đứng trên tầng hai nhìn xuống cổng đã vô tình thấy Kiến Minh ăn mặc đẹp đẽ hớt ha hớt hải chạy về phía phòng học của Hiểu Tinh.
Đoán không sai mà, Chính Phong khẽ nhếch môi rồi nhìn sang Lệ Thanh.
Truyện Tổng Tài
Đột nhiên cô muốn lên sân thượng của trường để ngắm cảnh.
Giờ này mọi người đang học nên có lẽ sẽ không đông người trên đó đâu.
Đó là suy nghĩ non nớt của Lệ Thanh trước khi lên trên, sân thượng đang chuẩn bị cho buổi trình diễn chiều nay của khoa thiết kế, tất cả gần như hoàn tất, từ hàng ghế, sân khấu, thảm đỏ đều được trang trí và sắp xếp rất ngay ngắn và đẹp mắt.
Tông màu chủ đạo là màu trắng và xanh nước biển nên nơi này nhìn cứ như là đại dương rộng lớn vậy.
Phía đối diện lối vào là nơi trưng bày thông tin và hình ảnh bản thiết kế tay demo của các sinh viên phân chia theo lớp nên rất dễ tìm.
Bản thiết kế tay của Hiểu Tinh đạt 67 điểm trên thang điểm 100, so với các bài xung quanh thì trong tầm khá ổn, nhưng bản thiết kế này khác với ngoài đời, đã có chỉnh sửa đôi chút.
Ở bản thiết kế, phần thân trên được vẽ kín đáo, ôm trọn cơ thể với điểm nhấn là đôi cánh thiên thần phía sau lưng.
Nếu trong văn học có biện pháp nghệ thuật đòn bẩy, vẽ ra cái đẹp đơn điệu để làm nổi bật cái đẹp sắc xảo, ẩn đằng sau thì ý đồ thiết kế của Hiểu Tinh cũng tương tự nhưng về mặt thẩm mĩ thì được đánh giá không cao.
Vì đến tận ngày trình diễn sản phẩm các sinh viên mới biết điểm và nhận xét nên trong quá trình may vá có sửa đổi gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần không đi quá xa so với bản thiết kế đã nộp là được.
Hiểu Tinh dường như cũng nhận ra và đã chỉnh sửa đôi chút nên thành phẩm mới được như hiện tại.
Cô cùng Chính Phong đi một vòng để xem các bản thiết kế khác, với chủ đề là “ước nguyện thiên sứ” cho nên bài nào cũng rất đẹp, bài cao điểm nhất từ nãy đến giờ cô xem là 80 điểm của một sinh viên người Mỹ với nghệ danh rất ấn tượng là Solitude (một mình nhưng không cô độc).
Bài của người này không quá nổi bật nhưng đánh đúng vào chủ đề và thông điệp gửi gắm cũng rất ý nghĩa nên đạt điểm cao.
Nhìn bản thiết kế này cô mới nhớ lại, trong bản vẽ của Hiểu Tinh còn có thêm phụ kiện đội đầu, đeo tay và hoa tai nhưng hôm qua thử đồ chỉ có mỗi váy và giày thôi.
Xung quanh ngoài cô và cậu đang đi lòng vòng thì cũng có kha khá người rảnh rỗi đến xem, hay những người mẫu chiều nay trình diễn đang tự tập dợt trên sân khấu và hậu trường đằng sau dường như đang gặp chút vấn đề về kĩ thuật.
Màn hình lớn không thể bật lên được dù đã tắt đi bật lại mấy lần, khi họ thử cắm máy tính vào thì màn hình loé sáng, bắt đầu khởi động như bình thường nhưng khi qua đoạn khởi động thì lại trở về đen thui, không thao tác được nữa, các sinh viên khoa công nghệ thông tin cũng như giáo sư đang dạy học cũng liên tiếp được gọi đến nhưng chẳng ai xoay sở được gì, trái lại còn làm hỏng cái máy tính của giáo sư đang c ắm vào, máy bị tình trạng y chang màn hình lớn, vẫn di chuyển được chuột nhưng màn hình đen mịt mù.
Lệ Thanh tò mò đến bên cạnh xem thử, tình trạng này dường như cô đã từng gặp qua.
“Tôi có thể sửa nó.
”
Mấy người đó nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, không tin cô lắm nhưng cũng hết cách rồi, đành phải để cô làm thôi, họ né ra nhường chỗ cho cô.
Lệ Thanh ngồi vào, nhấn tổ hợp phím hiện lên bảng đen, cô gõ vào một loạt kí tự khó hiểu, dân trong nghề nhìn còn rối con mắt.
Cái thể loại code gì đây?
Giáo sư phải lau kính vài cái để nhìn cho kĩ cũng như theo kịp tốc độ của cô.
Trong vòng 2 phút, với loạt code dài