“Xem gì đấy?”
Giọng nói đặc thù của anh chàng Kiến Minh năng động có chút cản trở tâm trạng xao động của Hiểu Tinh.
Kiến Minh và Chính Phong từ sau lưng Hiểu Tinh bước đến, cả hai đã vô tình nhìn thấy bức ảnh, nhưng do Hiểu Tinh zoom lên nên Kiến Minh không biết là ảnh của ai vì bình thường cô nàng vốn đã thích ngắm ảnh gái rồi, còn Chính Phong thì khác, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Về phía Hiểu Tinh, cô ấy nghe thấy liền giật mình úp điện thoại xuống bàn: “Không… Không có gì.
”
Lệ Thanh tiếc hùi hụi, ảnh còn chưa kịp gửi kia mà…
“Gửi hết cho tôi được không?” Chính Phong nhàn nhã đặt hai phần ăn lên bàn rồi ngồi xuống.
“Được, được, gửi liền.
” Gửi cho Lệ Thanh thì còn cắn rứt lương tâm chứ gửi cho Chính Phong thì quá tốt, còn thấy thích thú vài phần nữa.
Lệ Thanh không biết tấm ảnh chụp gì nên gửi cho cô hay cậu đều được, huống hồ Chính Phong cũng đã thấy rồi nên chắc là đẹp.
Hiểu Tinh nhanh chóng cầm điện thoại lên, tìm kiếm rồi bấm vào khung trò chuyện với Chính Phong, nội dung tin nhắn trước giờ của cả hai chỉ có liên quan đến Lệ Thanh, lâu lâu hỏi tìm Kiến Minh, ngoài ra không hề có gì khác.
Kiến Minh không cam tâm, cậu ta bị xoay như chong chóng liền ngó sang máy Hiểu Tinh xem.
“Cậu dám xem, tôi móc mắt cậu.
”
Gì mà bí mật dữ vậy, còn không cho Kiến Minh xem nữa.
Cũng phải thôi, đâu ai muốn bạn trai mình xem ảnh của người con gái khác, lại còn là ảnh nóng nữa.
Ảnh cho Chính Phong xem được mà không cho Kiến Minh xem thì chỉ có thể là ảnh của Lệ Thanh thôi, Kiến Minh không ngốc đến thế, cậu ta cũng tự suy ra được, chỉ có điều hơi mất thời gian.
“Lát nữa em đi với Hiểu Tinh chuẩn bị trình diễn, anh tự kiếm gì chơi đi, khi nào em nhắn thì đến xem, ha.
” Lệ Thanh tiện thể dùng nĩa xiên miếng thịt đút cho cậu coi như lấy lòng.
Cậu há miệng ăn miếng thịt rồi nói: “Nỡ để anh một mình à?”
“Không thì anh chơi với Kiến Minh kìa, tắp đại vô quán net nào giết thời gian cũng được, trang điểm, làm tóc chắc cũng mất kha khá thời giờ.
”
“Ừm, chịu thôi.
”
Bên đối diện nghe nãy giờ nhưng chỉ chú ý đến một điều.
“Cậu thấy chưa, người ta xưng anh em ngọt xớt, tôi với cậu có phải cũng nên đổi cách xưng hô không??”
“Tôi lớn hơn cậu, chưa bắt cậu gọi chị mà cậu còn ý kiến.
” Hiểu Tinh chống hai tay lên hông, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Sinh viên thể thao này dạo gần đây ít vận động, thế cậu muốn gọi trong vui vẻ hay vừa khóc vừa gọi?” Những lời ẩn ý thì thầm bên tai làm Hiểu Tinh ngượng chín mặt, cô ấy vội đẩy Kiến Minh đang dựa sát mình ra.
“Phải… Phải để tôi tập từ từ…”
“Được thôi, anh không vội.
”
“…”
- ----
“Cái gì? Phần trình diễn của tôi bị đẩy xuống cuối sao?”
Cứ tưởng đã sắp đến lượt nhưng bị thay đổi thứ tự đột ngột như này thì có hơi khó chịu.
Vì lỗi bên chương trình đã nhập sót tên Hiểu Tinh, may sao bạn cô ấy làm người dẫn chương trình nhận ra và báo cáo lại nên mới thêm vào cuối danh sách.
Mặc bộ váy này trong thời tiết này rất lạnh, nhưng Lệ Thanh phải chịu hy sinh vì nghệ thuật thôi.
Tạm thời, ở trong phòng thay đồ có điều hoà nên vẫn khá ổn, không biết ra bên ngoài sẽ ra sao đây.
Cô phải ngồi trên ghế cao để không làm bẩn váy, trang phục, phụ kiện, make up, tóc tai đều hoàn hảo.
Ngồi như này càng khiến cô giống tiên nữ gấp bội phần, mái tóc dài đã được uốn xoăn sóng lớn bồng bềnh, vòng hoa đội đầu và găng tay là dạng dây leo cùng kiểu dáng và màu sắc với giày cô đeo tạo nên sự hoà hợp hoàn hảo.
Vì lên sân khấu nên lớp trang điểm khá đậm, nhấn kĩ vào đôi mắt của cô, đuôi mắt và gò má được vẽ những cành hoa đang hé nở, điểm thêm hột lệ đính hai bên ngay dưới đầu mắt làm tăng thêm sự độc lạ và nổi bật.
Ai đi ngang qua cũng phải ngước nhìn một cái, không khỏi ngỡ ngàng trước sự kiều diễm này, cái khái niệm người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người đều vứt sang một bên, phải nói là cả hai đều tuyệt mĩ.
Hiểu Tinh cũng đã thay trang phục cùng tông màu với Lệ Thanh, cũng là quần áo do cô ấy tự thiết kế, đảm bảo không đụng hàng.
Ngồi đợi chán quá, Lệ Thanh lấy điện thoại ra chơi game, găng tay vướng víu nên cô cũng tạm thời tháo ra để trên bàn, dù gì cũng còn lâu mới đến lượt, chỉ tội cho Chính Phong với Kiến Minh, lúc nãy bị Hiểu Tinh gọi hối.
Lệ Thanh nhắn tin báo cho Chính Phong một tiếng để cậu từ từ đi.
Thấy cậu chưa trả lời ngay liền biết là hai người họ đang trên đường tới.
Thôi kệ, lỡ rồi, cô cùng Hiểu Tinh xem các phần trình diễn qua màn hình trong phòng thay đồ.
Các người mẫu đều ngồi trên xích đu từ trên cao hạ xuống mô phỏng thần tiên hạ phàm, thì ra đó là lí do đa số ai cũng chọn váy may dài để khi bay xuống như vậy thì váy sẽ bay trong gió.
Nhưng không như tưởng tượng, rất nhiều người váy bay không được đúng ý nên rất không hài lòng, chịu thôi, cái này có lẽ là do may mắn.
Chỉ có phần đó là không ưng ý thôi, những phần khác đều rất tốt, cô ngồi vỗ tay không ngớt.
Và bây giờ là nghỉ giải lao, chuẩn bị đến tiết mục của người có điểm số đang đứng đầu bảng xếp hạng hiện tại, Solitude.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, đèn điện đã thay thế ánh sáng từ mặt trời chiếu sáng cả khu vực.
Trong phòng hiện tại chỉ còn cô và Hiểu Tinh, có tận bốn phòng thay đồ lận nên mặc dù phòng này hết người nhưng ba phòng kia hình như vẫn còn kha khá, không sao càng ít người càng tốt, đỡ ồn ào.
Lệ Thanh bây giờ đã quá đói rồi, nhưng cô không dám ăn, sợ bụng sẽ lớn mặc chật phần eo.
Chính Phong đã nhắn cho cô hơn 20 phút trước hỏi cô đang ở đâu nhưng cô mải xem nên không để ý tin nhắn, vừa thấy