Lệ Thanh ngồi ở ghế ngoài cửa đợi cậu, nơi này có đám học sinh chừng cấp 2 đang cùng nhóm lửa nướng khoai và bắp, làm cho bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp lạ thường.
Hoá ra Chính Phong bảo cô ngồi ở đây là vậy, bên trong cửa hàng dù có bật máy điều hoà cũng khó có thể có cảm giác như này.
Rất nhanh cậu đã trở ra đưa cho cô bánh su nóng hổi vừa ra lò.
Dưới ánh lửa phập phồng, đám nhóc nói cười vui vẻ, mang theo hơi thở của tuổi trẻ, của thời niên thiếu ngây ngô đơn thuần cùng với những người bạn thân thiết từ thuở lọt lòng.
“Nhìn gì chăm chú thế?”
Lệ Thanh một tay cầm bánh, tay còn lại rút trong tay áo để đỡ lạnh liền bị Chính Phong cầm lấy, bàn tay cậu to lớn, ấm áp vô cùng.
“Lâu rồi, nhóm tụi mình không tập hợp lại ha, bây giờ mỗi người một phương, biết đến khi nào mới có mặt đông đủ.
”
Khi rời khỏi ngôi trường cấp 3, mỗi người đều có cho mình những cuộc sống riêng, những ước mơ, hoài bão cần phải thực hiện, tạm rời xa nhau, giữ liên lạc qua vài dòng tin nhắn vội vã, nhịp sống tăng dần qua từng ngày khiến ai nấy bộn bề lo toan, không còn thời gian thư giãn.
Sau dự án U Linh 2, Chính Phong trước mắt sẽ bàn giao hoàn toàn lại cho Hạ Mộc và Dư Cảnh quản lí hết mọi việc, cậu sẽ dành thời gian bên cô nhiều hơn và đích thân chăm sóc “trụ sở chính” của OCEAN.
Dự định của cậu đều đã nói với cô trên đường đi, Lệ Thanh cũng không có ý kiến, làm như vậy coi bộ sẽ tốt hơn, không cần làm việc nhiều vẫn có thể kiếm ra tiền đủ để sống, nếu không đủ cô vẫn có thể tiếp tục lập trình để kiếm thêm, tất cả đều không thành vấn đề.
Hiện tại, Huyền Hân đang ở ngoại bang, Kiến Minh, Lai Vương cùng vào đội tuyển quốc gia, đang tham gia trận đấu tập ở bán đảo phía Nam, Vương An đang học năm 2 tại Đại Hoa, Minh Vũ hiện đang trực tiếp điều hành công ty gia đình, nhưng cậu ta chỉ làm tạm thời cho đến khi Vương An tốt nghiệp sẽ giao hết lại cho cô ấy, còn bản thân sẽ tìm việc khác phù hợp với sở trường hơn.
“Đừng nghĩ nhiều, họ có sống cùng em đâu, quan tâm anh đây này.
”
Một câu của Chính Phong đã thành công lôi cô từ trạng thái suy nghĩ vẩn vơ trở về thực tại.
Cậu nói đúng, không nên nghĩ nhiều làm gì cho mệt, cuộc sống vốn dĩ đã khiến con người ta phải chịu khổ rồi, tội gì phải làm bản thân u sầu thêm, cứ sống cho hôm nay, sống cho những người yêu thương, bên cạnh mình.
“Ăn nhanh đi, chúng ta về Hoa Thành.
”
“Bây giờ về á??”
Trời đã tối hẳn, nhiệt độ lại xuống thấp như thế, từ đây về Hoa Thành đi máy bay cũng mất chừng hai tiếng, còn phải thu xếp đồ đạc nữa, Lệ Thanh chỉ muốn mau về nhà chui vào chăn ấm thôi.
Kiếm Hiệp Hay
Chính Phong nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Hay là mai hẵng về, giờ muộn rồi, chú dì chắc chắn sẽ không cho đâu.
”
“Anh với em về trước, chú dì để anh lo.
”
“Cho em ba lí do.
”
Cậu chỉ có một lí do để về thôi, đào đâu ra thêm hai lí do nữa để đủ thuyết phục cô đây.
“Anh có việc gấp, anh nhớ nhà, nhớ cái này.
”
Khi nói lí do cuối cùng, cậu còn chỉ vào vị trí ngự trị của trái tim cô, khoé môi không kìm được cong lên, ắt hẳn Lệ Thanh nhận ra ngay cậu muốn gì.
Lần gần nhất làm chắc là hôm sinh nhật Chính Phong, với sức trẻ như cậu thì quả thật một hai tháng không đụng tới thì có hơi khó khăn, nhưng cũng vì công việc, gấp rút xử lí để hoàn thành sớm nhất, bàn giao lại việc quản lí công ty nữa nên cậu cũng không ép cô.
Còn bây giờ thì đã khác.
Lệ Thanh nhanh tay cầm ngón tay cậu kéo ra khỏi ngực trái, biết ngay tên này chẳng tốt lành gì.
“Mặc kệ anh, em không muốn về.
”
Tay cậu vòng ra sau eo dễ dàng ôm cô lại gần: “Được, vậy chút nữa phiền em nhỏ tiếng một chút.
”
“Anh dám?? Chú sẽ đánh gãy chân anh.
”
“Em nói xem, mạng anh cũng dám đưa cho em, vậy trên đời này việc gì mà anh không dám?” Chính Phong nhếch một bên lông mày, đôi mắt uỷ mị, hàng mi dài cong cong, ánh nhìn xa xăm.
“…”
Cuối cùng, vẫn phải về Hoa Thành.
Lệ Thanh hoàn toàn đuối lí trước cậu.
Mới đi làm ăn có vài vụ mà nói năng cũng tốt quá đấy, tranh luận với cô thắng đã đành, còn thuận lợi thuyết phục chú dì dễ như trở bàn tay.
Cô còn không kịp định hình, đã thấy chú dì dặn dò đi đường cẩn thận, tiếng lòng cô không ngừng vang lên: chú, dì làm vậy là chết con rồi, chú gì đang thả thỏ trước hang cọp đấy…
Hơn 3 tiếng sau, họ về đến nhà.
Suốt đoạn đường, cô đã giả chết để tránh cậu rồi, về đến nhà cũng nhanh chóng chạy về phòng tắm rửa rồi chui lên giường nằm.
Dù muốn biến ngủ giả thành ngủ thật nhưng mắt cô cứ mở toang ra, có cố cũng không tài nào vô giấc được.
Là đang mong đợi cậu đẩy cửa vào, hay thật sự chưa buồn ngủ…
Ánh mắt cô không ngừng hướng về cánh cửa đang khoá chặt kia, tất nhiên là Chính Phong biết mật khẩu, muốn vào lúc nào cũng được nhưng cậu ít khi vào phòng cô, với lại chưa từng làm ở đây… nên Lệ Thanh có gì đó lo lắng.
Thêm một tiếng nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Chẳng lẽ đã ngủ sao?
Suy nghĩ vừa xuất hiện liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Đến rồi…
Cánh cửa mở ra, hai người đứng đối diện nhau, mùi thơm thoang thoảng từ người cậu phát ra cực kì dễ chịu, vừa tắm xong nên mái tóc Chính Phong còn ẩm ướt, được