Không biết ở bên ngoài đã tạnh mưa từ bao giờ, Tử Kính ngồi bên ngọn lửa như cảm nhận được cái gì đó đột nhiên đứng dậy đi ra cửa hang động, nhưng đi được hai bước cả người nàng lúc này giống như vô lực, dưới chân nhũn ra không thể đứng vững.
Đông Phong Hành mắt thấy Tử Kính sắp té ngã liền nhanh chóng đỡ lấy thân ảnh nàng ôm vào lòng.
Đông Phong Hành giờ mới nhận ra sắc mặt Tử Kính vô cũng tái nhợt, chàng nhíu mi tâm, đưa tay qua để lên trán nàng, phát hiện ra nàng sốt cao từ lúc nào chẳng hay.
Trong lúc mơ màng Tử Kính cảm giác được Đông Phong Hành ôm nàng để lên đống rơm bên ngọn lửa, lấy trường bào bao bọc cả người mình lại.
Nàng biết rõ tình trạng của chàng cũng không tốt là bao, hôm qua còn tưởng rằng chàng sẽ vì những vết thương trên người mà không chịu nổi khí trời giá rét này, không ngờ nàng lại gục ngã trước cả chàng.
"Ta không sao, vì mệt mỏi nên thân thể nóng lên để tự chữa lành thôi, không phải sốt.
" Tử Kính cố chống người ngồi dậy, yếu ớt nói.
Tuy Đông Phong Hành không biết thần tiên tự chữa lành như thế nào, có giống người phàm hay không, nhưng chàng không ngốc tới mức tin lời nói nàng không sao này là thật.
Đông Phong Hành ôm cả người Tử Kính vào lòng, không cho nàng lộn xộn nữa: "Ngài ngoan ngoãn một chút đi được không, đã thế này rồi đừng cậy mạnh nữa, cho dù bây giờ ngài có yếu ớt một chút ta cũng sẽ không xem thường ngài.
"
Tử Kính cố nén cảm giác nóng rát khó chịu trong người, siết chặt lấy tay Đông Phong Hành, gấp gáp nói: "Có một con hổ đang tới!" Nếu là bình thường thì việc này chẳng có gì, nhưng bây giờ cả hai người đều đang chật vật, mà con hổ đó nếu là hổ được thả vào khu vực săn bắn thì chắn chắn đã bị bỏ đói hơn ba ngày, không cần nói cũng biết nó đang đối khát tới mức nào.
Đông Phong Hành nghe xong sắc mặt cũng không tốt, lúc đầu để chuẩn bị lễ săn thêm phần kịch tính nên đa số các mãnh thú được thả vào đều hung dữ đối khát, không nghĩ rằng bây giờ đó lại đều có thể gây nguy hiểm cho hai người.
Tử Kính cả người mệt mỏi, đầu hơi choáng váng, sau đó một tiếng gầm rất lớn, một con bạch hổ lớn tựa như mũi tên vừa rời khỏi dây cung từ bên ngoài mang theo mấy bông tuyết lao thẳng vào trong động, làm bùng lên một cơn gió mạnh, ngọn lửa yếu ớt trong động cũng bị cơn gió mạnh đó mà thổi bùng cháy mạnh lên.
Bạch hổ phóng vào mang theo cặp mắt đói khát nhìn Tử Kính và Đông Phong Hành, nhưng nó chỉ nhe răng gầm gừ chứ không tấn công hai người ngay.
Nhưng thể nó đang chờ cái gì đó.
Lúc này phía ngoài động vang lên một giọng nói du dương: "Tiểu Bạch, đừng dọa người khác!"
Nghe được giọng nói này, vẻ mặt căng thẳng của Tử Kính rút đi, thay vào đó là vẻ mặt tức cười dâng trào, thật không ngờ một ngàn năm không gặp, ngày gặp lại nàng lại ở bộ dáng trầy trật đến thế này.
Lập Na mang theo vài người từ ở ngoài động đi vào, nhìn thấy Tử Kính và Đông Phong Hành, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng liền ngay sau đó là thay vào vẻ giễu cợt, nàng ấy đi lại gần bạch hổ vỗ nhẹ lên đầu nó: "Ngươi nhìn xem, khiến người khác sợ thành thế nào rồi!
Lại nhìn Tử Kính: "Bạn cũ đã lâu không gặp, không ngờ gặp lại ngươi so với một ngàn năm trước lại trở thành cái bộ dạng thê thảm thế này!"
Tử Kính nghe nàng ấy chế giễu cũng không tức giận mà không nhanh không chậm kéo trường bào, giọng nói không yếu thế đầy trào phúng: "Không ngờ một ngàn năm không gặp, trông ngươi cũng không thay đổi chút nào!"
Lập Na thấy Tử Kính đã thành như vậy mà khẩu khí cũng không tệ chút nào thì bật cười, nhìn qua Đông Phong Hành bên cạnh: "Vị nam tử này nhìn rất không tệ, có muốn đi theo ta không?"
Đông Phong Hành từ nãy giờ vẫn luôn quan sát cuộc trò chuyện của Tử Kính và Lập Na, từ cách nói chuyện của hai người, chàng có thể thấy được cả hai không phải kẻ thù, nhưng nói bạn thì cũng không đúng, chỉ có thể là đã từng quen biết nhưng bây giờ muốn làm người xa lạ mà thôi.
Đông Phong Hành thấy bạch hổ nhìn mình chầm chầm cũng không hoảng: "Xin