Tử Kính và Đông Phong Hành đi dọc theo con đường đầy tuyết bên phải, một lát sau Đông Phong Hành không nhịn được hỏi: "Tại sao chúng ta lại đi bên phải?" Rõ ràng cô nương kia chỉ bên trái mà?
Tử Kính lạnh nhạt trả lời: "Vì nàng ta nói bên trái nên chúng ta mới phải đi bên phải.
" Nàng có chút khinh thường nói tiếp: "Liệt Na vốn có bệnh mù phương hướng không biết bên nào là bên trái bên phải, lúc nào cũng nói lộn hai hướng.
"
Đông Phong Hành: "! " Ngài đang khinh thường ai vậy chứ, ta nhớ không nhầm lần đầu gặp, ngài cũng lấy lý do lạc đường để nhờ ta giúp ngài tìm nơi có phong ấn đấy!
Gió lạnh thổi vù vù qua mấy cây đại thụ chỉ còn trơ cành, hai người đi thêm được một đoạn thì Tử Kính đã là người không chịu nổi trước, Đông Phong Hành cũng chẳng khá hơn là bao, lúc ở dưới đáy vực thì không cảm thấy lạnh lắm nhưng vừa đi ra khỏi đã biết thế nào là lạnh đến cắt da cắt thịt.
Đông Phong Hành thấy gương mặt Tử Kính trắng đến không còn giọt máu, thì biết cứ tiếp tục đi thế này nàng sẽ không ổn, nhưng ở đây trống không ngoài mấy cái cây ra thì cũng chẳng có chỗ nào cho hai người nghỉ chân.
Đông Phong Hành nhìn con đường càng lúc càng dốc phía trước, cuối cùng bước nhanh lên một bước ngừng lại trước mặt Tử Kính, khụy gối xuống nói: "Lên đi, ta cõng ngài một đoạn.
"
"Ta còn đi được.
" Tử Kính không đồng ý, lắc đầu.
"Chuyện đó để sau đi, ngài không đi nỗi nữa rồi.
"
"Không sao, ta đi được.
"
"! "
Sau một lúc, Tử Kính cuối cùng cũng chịu thua với sự kiên quyết của Đông Phong Hành, leo lên chàng để chàng cõng mình xuống núi.
Tử Kính biết tình trạng của Đông Phong Hành chẳng tốt hơn mình là bao, ít nhất mình chỉ mệt mỏi quá sức, còn Đông Phong Hành thì trên người có rất nhiều vết thương chưa kết sẹo hẳn có thể rách ra bất cứ lúc nào, vậy nên sau khi nằm trên lưng chàng, nàng cởi dây buộc trường bào trên người ra, cột lên trước cổ chàng, kéo vạt trường bao ra che cho cả hai, tuy không khiến cả hai ấm hơn là bao nhưng ít nhất có thể giảm bớt sự giá rét bên ngoài.
Cổ của Đông Phong Hành bị bàn tay lạnh lẽo như con người của Thượng tiên quẹt phải, khẽ run lên, lại cảm nhận thân thể còn lạnh lẽo hơn nó áp vào lưng mình, không khỏi nghĩ, ngài là tảng băng sao mà có thể lạnh tới mức này chứ? Mà không biết có phải vì gió tuyết thổi qua phát ra âm thanh quá lớn hay không, Đông Phong Hành dường như không thể nghe và cảm nhận được nhịp đập của trái tim ngài.
Gió càng ngày càng to, thổi đến mức làm người ta có cảm giác ù tai.
Những bông tuyết rơi cản trở tầm nhìn của Đông Phong Hành, chàng bắt đầu không nhìn rõ đường đi phía trước nữa, cố gắng cúi đầu nhìn đường, bước một bước thì có một dấu chân hằn sâu lên nền tuyết để lại.
"Ta sống hơn 25 năm, lần đầu cõng một nữ tử, cứ tưởng sẽ là phong thái hiên ngang, ai lại ngờ đâu lại trong hoàn cảnh khó khăn như thế này được chứ.
" Đông Phong Hành thì thầm nói.
Tử Kính không trả lời ngay lập tức, khi kề môi sát tai chàng, nàng nói: "Ngài chỉ mới có hơn 25 năm, so với ta thật không có chỗ nào bằng để so sánh.
"
Đông Phong Hành cúi đầu khẽ cười: "Đúng vậy, sinh mệnh phàm nhân vừa yếu ớt vừa ngắn ngủi không thể nào so được với thời gian của thần tiên.
Nhưng Thượng thần, ngài sống lâu như vậy, có bao nhiêu phần trong đời được trải qua cảm giác tự do vui vẻ như phàm nhân chứ?"
"Ta vốn không cần tự do vui vẻ, đó là chuyện của con người.
Ta vốn không phải là người, nên không cần thiết.
"
"Haha, nhưng đối với ta ngài và các nữ tử khác không khác nhau ở điểm gì.
"
Đông Phong Hành lại nhìn con đường