Edit by Trâm
Bộ phim hôm nay Triệu Bảo Thương đóng vẫn là 《 Thanh Sơn Viễn 》, bộ phim này sử dụng võ hiệp là chủ yếu, nhưng không biết vì sao, đạo diễn nhất định phải thêm vào tình cảm mãnh liệt để diễn, ở giữa bộ phim còn thêm vào một đoạn ngắn tiếp xúc thân mật của nam nữ chính.
Triệu Bảo Thương tư tưởng chuyên nghiệp, vài lần chưa nói gì.
Nhưng sau đó đạo diễn lại cảm thấy “Không đủ kích thích dục vọng dưới đáy lòng của nhân loại”, muốn quay lại.
Triệu Bảo Thương dứt khoát không diễn, rút đầu tư, thuận tiện đem kịch bản mua lại, chuẩn bị đổi đạo diễn mới.
Nếu không phải đạo diễn này vẫn luôn làm phiền, mình cũng không đến mức không nhìn được tiểu fan thi đấu.
Triệu Bảo Thương tâm tình phức tạp.
Nàng ngồi ở trên ghế yên tĩnh xem đoạn tiếp của video.
Xem một lát, trên mặt xuất hiện một loạt biểu cảm mà chính mình cũng không phát giác ra.
- -
Bởi vì chuyện bị vu hãm, rất nhiều người quay phim đối với Ngôn Trăn cháy lên một loại cảm giác đau lòng.
Hai người quay phim nhìn thấy Ngôn Trăn đang ngắm trăng, thoạt nhìn cực kỳ tịch mịch.
Bọn họ thương lượng một chút, một người quay phim trong đó đã đi tới, chụp cho Ngôn Trăn một tấm ảnh.
“Cô đang quan sát thời tiết của ngày mai sao?” Người quay phim hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Không sai biệt lắm.”
Cô kỳ thật là đang xem tinh tượng, quan sát hướng đi gần đây của đế đô.
Đế đô là một khu vực lớn nhất trong nước, mắt rồng vàng, theo lý thuyết mà nói hẳn là mây tía bồng bột(sôi nổi), đáng nói chính là nhìn chỗ sao trời này, lại cảm thấy mơ hồ còn có mây đen che đậy.
Lúc trước có kim vân che lấp mặt trời đã là hiện tượng trăm năm khó gặp, hiện tại lại thấy rõ khí đen, Ngôn Trăn có chút không lý giải được cái này.
Người quay phim hỏi: “Thế nào, có muốn đoán xem thời tiết ngày mai hay không?”
Ngôn Trăn nói: “Mây quá nhiều, tám phần là trời muốn mưa.”
Người quay phim cười to: “Vậy cô có khả năng xem không quá chuẩn, gần đây mấy đài khí tượng đều nói sẽ có nắng liên tục trong mấy ngày, hơn nữa cũng chưa tới mùa bão.”
Ngôn Trăn nói: “Tôi còn có thể áp trời mưa.”
Người quay phim hỏi: “Đánh cuộc không?”
Ngôn Trăn: “Đánh cuộc.”
Hai người đánh cuộc một số tiền, đến 11 giờ khuya, người quay phim tan tầm về nhà, Ngôn Trăn đưa cho hắn một chiếc dù.
Người quay phim cười không nhận.
Kết quả đi được nửa đường, mưa to tầm tã, người quay phim che lại đầu chạy về phía trước, ở trên đường còn không quên đem máy quay mở ra, đối diện với màn ảnh mắng chính mình: “Tôi vì cái gì lại không nhận cái dù kia? Tôi khẳng định sẽ bị đá lừa đầu.”
Có người xem nhìn thấy cái này, spam một mảnh ha ha ha ha cười.
Vu Liên cũng nhìn thấy đoạn này.
Quyết định ngày mai đưa cho người quay phim xui xẻo này thêm cái đùi gà.( Chắc là tăng lương)
Lúc này đã đến 12 giờ, Vu Liên xét duyệt xong rồi tắt video, chuẩn bị đi về nhà.
Đang bước chân đi, cô ấy đột nhiên nghĩ tới Ngôn Trăn hôm nay đã nói “Buổi tối không được an toàn”.
Cô ấy tự hỏi một phen, cuối cùng ở tòa nhà cao chọc trời tìm một phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Một cái thông báo của Weibo đem cô ấy đánh thức.
Vu Liên mơ mơ màng màng mở ra xem, nhìn thấy trên Weibo viết, ở hẻm nhỏ gần nhà của cô ấy đã xảy ra một vụ án cướp bóc, người bị hại bởi vì liều chết giãy giụa, bị cướp đâm ba dao, đang ở bệnh viện cấp cứu.
Vu Liên lập tức bừng tỉnh.
Nhìn thời gian phát sinh sự việc, lúc ấy đúng là thời điểm mà mình chuẩn bị về nhà.
Hơn nữa cái hẻm nhỏ bị cướp bóc kia, cũng là địa phương mà cô ấy thường hay đi qua.
—— người bị cướp bóc ban đầu, rất có khả năng sẽ là mình.
Vu Liên hoảng sợ.
Cô ấy chần chờ một lát rồi đi tìm Ngôn Trăn.
Hai người đi đến một quán cà phê ngồi xuống.
Vu Liên gọi hai ly cà phê kiểu Mỹ: “Cô có biết chuyện tôi muốn cùng cô nói là gì không?”
Ngôn Trăn nói: “Không được rõ lắm.”
“Ngày hôm qua……” Vu Liên suy nghĩ một chút, vẫn là đem nghi vấn nói ra, “Cô có phải có thể tính được chuyện phát sinh trong tương lai hay không?”.
Truyện Khoa Huyễn
Ngôn Trăn nói: “Cũng có thể hoặc cũng không có thể.”
“Vậy ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Vu Liên hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói.”
Vu Liên lắc đầu: “Cô có lẽ là có ý tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy…… Vốn nên là tôi bị thương mới phải, hiện