Vào ngày thứ ba, không ít người xem đã thấy được nội dung của tiết mục ngày hôm qua.
Thiện cảm đối với Ngôn Trăn tăng lên không ít.
【 Bên trong đôi mắt kia cất giấu cả biển sao trời sao? Ta giống như đã bị chinh phục.
】
【 Không thể tin được, cô ấy ở ngoài đời cùng trong ảnh chụp kém nhau cũng quá lớn, đây đúng thật là cùng một người sao? Đẹp đến mức làm người hít thở không thông.
】
【 ha hả, đừng để ý có đẹp hay không, chỉ là một cô gái mê tín dị đoan đến từ nông thôn, ta không tin người này có thể giành được quán quân.
】
【 Đến từ nông thôn thì có làm sao?! Xem ảnh chụp của cô ấy đi, đây là so thực lực, chứ không phải so nơi sinh! 】
【……】
Weibo vạch trần càng ngày càng kịch liệt, từ thân phận của Ngôn Trăn trực tiếp nhảy tới nơi ở, độ nóng của toàn bộ chương trình điều bị chuyển biến vài lần.
Cuối cùng lại bị một cổ lực lượng thần bí bình ổn.
Cổ lực lượng thần bí kia gọi là Triệu Bảo Thương……
Sáng hôm sau lúc Ngôn Trăn đến, nhìn thấy trên vách phòng khách treo ảnh chụp của mình.
Cô nhìn một lát, lại tự luyến cảm thấy gương mặt hiện tại này lớn lên cũng không tệ lắm.
Lúc này, có hai cô gái từ bên cạnh cô đi tới.
Hai người cố ý đụng mạnh vào Ngôn Trăn, Ngôn Trăn không có phòng bị nên ly sữa bò trong tay bị đổ ra một ít.
Cô có chút đau lòng.
Hai cô gái kiêu ngạo nhìn cô một cái.
“Buổi sáng tốt lành nha người đứng nhất, ảnh chụp cũng thật đẹp.”
Ngôn Trăn cũng chào lại: “Buổi sáng tốt lành.”
Cô uống ly sữa bò, sau khi uống xong thì đi về phía phòng bếp.
Hai cô gái cảm thấy cô thật kiêu căng.
Cố ý ở phía sau lớn tiếng nói: “Đúng thật là một tấm ảnh làm người buồn nôn, vì sao lại xám xịt như vậy, đây là di ảnh sao?”
“Còn có những đồ vật màu vàng kim này, giống như được nước tiểu rải lên.”
“Ha ha ha, cô ta chỉ may mắn thôi, chờ đến cuộc thi đấu hôm nay đi, tôi sẽ giành được hạng nhất, sau đó sẽ đem bức ảnh này của cô ta hung hăng xé xuống, rồi xé thành từng mảnh!”
Hai cô gái nở nụ cười.
Sau khi Ngôn Trăn nghe được thì từ phòng bếp đi ra: “Trước tiên các cô hãy xác định bản thân sẽ không bị loại trừ đi.”
Một cô gái trong đó tức giận đến mức đập nát chén trà, đi đến trước mặt Ngôn Trăn hỏi: “Cô lại dám nguyền rủa tôi, Cô lặp lại lần nữa xem?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi chưa bao giờ nguyền rủa người khác.”
“Đây chẳng lẽ còn không phải nguyền rủa sao?!” Cô gái kia hung hăng trừng Ngôn Trăn.
Không khí căng thẳng đến sắp đánh nhau.
Hứa Vi Vi xuống lầu nhìn thấy tình huống này, nhanh chóng đi qua giảng hòa.
“Các cô đừng cãi nhau nữa.” Hứa Vi Vi nói.
Hai cô gái không để ý tới cô ấy, tiếp tục châm chọc mỉa mai Ngôn Trăn.
Hứa Vi Vi mệt mỏi cực kỳ, nhưng cô ấy lại rất bất lực.
Ba người này hiện giờ đều là bạn của cô ấy.
Đại Kéo và A Lâm, cũng chính là hai người đã đẩy Ngôn Trăn, là những người bạn mà sau khi Hứa Vi Vi vào nơi này gặp được, Đại Kéo cùng A Lâm có vóc dáng cao, làn da trắng sáng, hơn nữa gia cảnh rất tốt, Hứa Vi Vi cũng không muốn mất đi hai người bạn này.
Mà Ngôn Trăn là cô ấy gặp được ở trên xe lửa, tuy rằng hai người chỉ làm bạn trong thời gian ngắn, nhưng thật sự rất vui vẻ.
Hứa Vi Vi vô cùng hy vọng ba người có thể chung sống hòa thuận với nhau.
“Cầu xin các cô đừng cãi nhau nữa.” Cô ấy cúi đầu nói lại một lần nữa.
“Cãi nhau? Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi đang cãi nhau?” A Lâm ôm ngực hỏi.
Đại Kéo cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đang chào hỏi nhau mà thôi.”
Lúc này máy quay quay lại đây, Đại Kéo cười hướng màn ảnh quăng đi một nụ hôn gió.
Hứa Vi Vi nói: “Tôi, tôi không biết, nhưng là tiếng của các cô rất lớn.”
“Lớn tiếng thì chính là cãi nhau sao?” Đại Kéo dùng ánh mắt thất vọng nhìn Hứa Vi Vi, “Tôi còn tưởng rằng chúng ta là đã bạn, như vậy xem ra, cô cũng không phải thật hiểu rõ chúng tôi.”
Hứa Vi Vi cúi đầu.
Cô ấy chỉ là người Hoa Quốc trong nhà có chút tích tụ, mà Đại Kéo cùng A Lâm đều là tuyển thủ ngoại tịch*, hiểu biết giữa các cô khó tránh khỏi cũng sẽ có chênh lệch.
(*) Ngoại tịch: hay còn gọi là dân hộ khách, là tầng lớp dân tạm trú, không được coi là những thành viên thực thụ của làng xã đất nước truyền thống, không được ghi tên trong sổ hộ tịch chính thức của làng xã.
Hứa Vi Vi không nói chuyện.
Lúc này A Lâm đột nhiên hỏi Hứa Vi Vi: “Giữa chúng tôi và cô ấy chọn một bên làm bạn, cô chọn ai?” Cô ta chỉ mình và Ngôn Trăn.
Một chiêu này có thể nói là vô cùng cao minh.
Ở trước mặt vô số người xem, thông qua người khác lựa chọn để hạ thấp Ngôn Trăn, làm cho Ngôn Trăn không còn mặt mũi.
Hiển nhiên bản thân A Lâm cũng cảm thấy như vậy, cô ta cười rất đắc ý.
Hứa Vi Vi trừng lớn mắt: “Tôi chọn không được!”
“Vậy tình hữu nghị của chúng ta cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.” A Lâm buông tay.
Hứa Vi Vi cả người cứng đờ, cô ấy tuyệt vọng nhìn A Lâm, mắt lại nhìn Ngôn Trăn.
Người phụ trách quay phim thích nhất loại kịch bản này, máy quay đảo quanh ở trước mặt bốn người.
A Lâm cùng Đại Kéo đều là bộ dáng kiêu ngạo đến cực điểm, mà Ngôn Trăn lại trấn định tự nhiên, đối với chuyện này tựa hồ không quan tâm chút nào.
Hứa Vi Vi nhìn Ngôn Trăn, giống như đang muốn nói cái gì đó.
Ngôn Trăn trước mở miệng: “Chúng ta chỉ là ở trên xe lửa trò chuyện qua, tình cảm cũng không nhiều, không cần cảm thấy có lỗi hoặc áy náy.”
“Thật xin lỗi.” Hứa Vi Vi cúi đầu.
Cuối cùng cô ấy chọn A Lâm và Đại Kéo.
A Lâm rất thỏa mãn, cô ta dùng giọng lớn hơn để hỏi: “Vì sao lại chọn tôi? Có phải là bởi vì vị tuyển thủ đứng nhất kia quá kém cỏi hay không?”
“……” Hứa Vi Vi chịu đựng khóc ý gật