Triệu Bảo Thương tức giận muốn hộc máu.
.
ngôn tình sủng
Nàng đem bắp rang nện xuống mặt đất, lười để ý có thể sẽ quấy nhiễu đến người xung quanh hay không, hậm hựt đi về nhà.
Về đến nhà.
Lão Triệu ngồi trên ghế sô pha dò hỏi: "Ngôn nha đầu đâu?"
Triệu Bảo Thương nói: " Đã chạy!"
Lão Triệu kinh ngạc: "Tại sao lại chạy?!"
"Vì quá kích động." Triệu Bảo Thương suy nghĩ một chút, giải thích, "Cô ấy thực sùng bái con, con chuẩn bị khen thưởng cho cô ấy, cô ấy lại vui vẻ chạy mất."
Lão Triệu chụp đùi: "Ai da, nha đầu này."
Triệu Bảo Thương đổi xong giày, hướng bên trong đi.
Lão Triệu hỏi: "Con đã chuẩn bị khen thưởng gì cho con bé, mà đem người ta kích động thành như vậy?"
"Cũng không có gì to tát, cùng lắm thì." Triệu Bảo Thương nói, "Chuẩn bị hôn cô ấy hai cái."
Lão Triệu sửng sốt: "Cái gì?"
Triệu Bảo Thương lặp lại lần nữa,
bước chân hướng về cầu thang, chuẩn bị về phòng.
Mới vừa nâng chân lên thì có một người đứng chắn ở trước.
Triệu Bảo Thương ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy đại ca của nàng.
Triệu Đại cà lơ phất phơ đứng ở cửa cầu thang, hiển nhiên nghe được đoạn đối thoại mới vừa rồi.
Hắn sủy túi quần nói với Triệu Bảo Thương: "Nhị muội đã thông suốt rồi sao? Thật khó lường nha, lần đầu tiên ra tay lại là nữ?"
Triệu Bảo Thương dừng lại một chút.
Nàng biết Triệu Đại đang trào phúng mình, mới không khách khí đáp lại: "Biến."
Triệu Đại nói: "Nhị muội sao lại lạnh lùng như thế? Anh cũng là vì muốn tốt cho em, sợ em không biết cụ thể lưu trình thao tác ra sao."
Triệu Bảo Thương cười lạnh: "Giả lòng tốt cái gì, anh lần trước tìm người muốn hại chết tôi, tôi còn chưa có tìm anh tính sổ."
Sắc mặt Triệu Đại trắng bệch.
Lão Triệu đứng lên hỏi: "Sao lại thế này?"
Triệu đại vội vàng nói: "Nhị muội là đang nói giỡn, đúng không Nhị muội?"
Triệu Bảo Thương liếc mắt nhìn Triệu Đại một cái, không có đáp lời.
Mấy huynh đệ tỷ muội tranh đoạt gia sản, vốn là chuyện thường thấy, mấy người Triệu gia đã âm thầm định ra quy tắc, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì cũng đều được, nhưng không thể đem ra bên ngoài nói, càng không thể để các trưởng bối biết.
Nhưng mà Triệu Bảo Thương không có tham dự vào trong đó.
Vì vậy nàng không hề sợ hãi.
Triệu Đại âm ngoan lại nhỏ giọng nói: "Mau giải thích đi!"
Triệu Bảo Thương nói: "Tránh ra."
Triệu Đại tức giận cắn răng: "Cô làm tốt lắm."
Triệu Bảo Thương lạnh mặt: "Lẫn nhau thôi."
Triệu Đại: "Có tin tôi và lão tam hợp lại làm cho cô không được yên ổn hay không?"
Triệu Bảo Thương mặt không đổi sắc: "Cứ việc thử xem."
Chờ sau khi hai người ngấm ngầm đả kích lẫn nhau xong, lão Triệu mới đứng lên, chậm rãi đi tới hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Triệu Bảo Thương không trả lời.
Sau khi nàng kêu Triệu đại cút, thì trực tiếp đi về phòng của mình.
Nằm trên giường, bên ngoài còn có tiếng cợt nhả giải thích của Triệu Đại.
Triệu Bảo Thương cảm thấy thật ghê tởm.
Nàng suy nghĩ, nghĩ lúc nào có thể chơi chết Triệu Đại một lần, còn chưa kịp nghĩ đến mưu kế âm ngoan gì, tiểu fan đột nhiên nhảy vào trong đầu của nàng.
Tiểu fan tươi cười, tiểu fan mặt ủ rũ, tiểu fan sợ tới mức ánh mắt loạn đảo.
Hiện tại trong đầu của Triệu Bảo Thương, tất cả đều là Ngôn Trăn.
Ký ức xem phim ở buổi chiều lại lần lượt ùa về.
Triệu Bảo Thương cẩn thận nghĩ đến lời nói của Ngôn Trăn, lại nghĩ đến Ngôn Trăn nói thích nàng, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều.
Nghĩ tới tiểu fan nói thích mình.
Vậy mình thích tiểu fan sao?
Triệu Bảo Thương không thể xác định.
Nàng tự hỏi, lại suy nghĩ rất nhiều.
Từ lúc mình còn nhỏ đến khi mới gặp được Ngôn Trăn, nàng nghĩ tới đôi mắt của Ngôn Trăn, tay của Ngôn Trăn, cái bụng mềm mềm kia, còn có bờ ngực kia.
Triệu Bảo Thương nở nụ cười.
Trước kia nàng rất ít cười, bởi vì không có chuyện gì đáng để nàng vui vẻ, nếu tính là giành được giải thưởng ảnh hậu, được vài trưởng bối khích lệ, nàng cũng không có vui vẻ như vậy.
Hiếm khi được vài lần cười, đó đều là vì Ngôn Trăn.
Tình cổ này, thật đúng là lợi hại nha.
Triệu Bảo Thương nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, lồng ngực nóng lên, hận không thể trực tiếp phát Weibo tuyên bố tin tức này.
Nhưng nếu làm như vậy, tiểu fan nhất định sẽ bị dọa hư.
Hơn nữa khẳng định sẽ không thể đắc ý được, lỡ như sau này ngồi lên đầu nàng thì làm sao đây, nói không chừng về sau kết hôn sẽ không chịu làm việc nhà.
Khó mà làm được.
Triệu Bảo Thương càng nghĩ càng xa xăm.
Cuối cùng cảm thấy, trước vẫn là đừng nói cho Ngôn Trăn, nhịn xuống một chút, lại kiên nhẫn mấy ngày.
Sau khi nhịn được hai phút, nàng chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ngôn Trăn.
Trước ghi một câu "Tôi nhớ cô".
Tiếp đó lại cảm thấy mình không thể yếu thế như vậy, mới đổi thành "Cô có nhớ tôi không?"
Lời buồn nôn như vậy, bản thân nàng cũng nghĩ muốn nôn ra.
Lại đổi thành "Nếu nhớ tôi thì tới nhà tìm tôi, địa chỉ xxxxx".
Không được, cái này quá trực tiếp.
Nàng sửa đi sửa lại mấy chục lần, từ trên giường lăn đến sô pha rồi lại lăn ra sàn nhà, đầu đụng tường rất nhiều lần.
Viết không ít câu, cảm thấy không có một câu nào là hoàn mỹ.
Cuối cùng......!
............!
Nàng không gửi nữa.
- -
Ngôn