Ngôn Trăn sửng sốt, không biết nên nói gì cho tốt.
Giọng điệu của Triệu Bảo Thương trở nên lạnh băng: “Tôi hình như cũng không có diễn qua trưởng công chúa gì đó, thời điểm cô gọi tôi, rốt cuộc là đang gọi ai?”
“Tôi……” Ngôn Trăn há miệng thở dốc, hồi ức trước kia hiện lên trong đầu, đêm khuya ở Đại Phong quốc khói lửa ngập tràn, bên trên tường thành mái ngói vỡ vụn.
Gương mặt hiu quạnh của Trưởng công chúa thoảng qua trước mắt cô.
Đảo mắt lại thành gương mặt tùy thời đều mang theo sát khí của Triệu Bảo Thương.
Ngôn Trăn run lập cập.
Cô không thể đem chuyện của kiếp trước nói ra, ít nhất phải đợi trưởng công chúa vượt qua tử kiếp.
Nếu không, ai cũng không biết tiếp theo sẽ có chuyển biến gì.
Ngôn Trăn khụ hai tiếng, mạnh mẽ trấn định nói: “Tôi gọi sai rồi.”
“Cô nghĩ tôi ngốc sao?!” Triệu Bảo Thương hoàn toàn không tin.
“Không phải đâu, tôi thật sự chỉ gọi sai.” Ngôn Trăn chột dạ nói.
Giọng điệu của Triệu Bảo Thương càng thêm lạnh: “Cô vốn dĩ muốn gọi ai?”
Ngôn Trăn nghẹn lời.
Ánh mắt Triệu Bảo Thương ảm đạm xuống, cực kỳ không vui: “Cô ——”
Vừa nói được một chữ, nàng trầm mặc.
Triệu Bảo Thương không thể tưởng tượng, nếu tiểu fan thật sự đang nói dối, mình phải làm gì bây giờ.
Ngực nàng bị đè nặng, dời không được, giống như bị tảng đá lớn gắt gao đè xuống, cả người khổ sở muốn chết.
“Cô đừng làm tôi thất vọng.” Triệu Bảo Thương nói.
“Tôi sẽ không lừa gạt cô.” Ngôn Trăn thề, “Chỉ là có một số chuyện tôi hiện tại không thể nói, về sau có cơ hội, tôi nhất định nói ra hết cho cô.”
Triệu Bảo Thương vẫn còn khó chịu.
Nàng cuối cùng cũng biết tiểu fan ở trong lòng mình có bao nhiêu quan trọng.
Tuy rằng khẳng định là tình cổ đang quấy phá, nhưng nàng thật sự nhịn không được, phải mau chóng nói những việc này cho tiểu fan nghe.
“Cô trước tiên lại đây.” Triệu Bảo Thương nói, “Tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Ngôn Trăn đáp ứng.
Sau đó lại nhắc nhở: “Nhưng không được hôn tôi.”
Triệu Bảo Thương cất cao giọng: “Mau cút đến đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Trăn suy nghĩ một lát.
Mình và lão Triệu xem như bạn chơi cờ, hơn nữa nếu không có lão Triệu trợ giúp, cô căn bản không có cách nào để thông qua thi đấu tuyển chọn trước đó.
Lão Triệu có ân với cô.
Mà hôm nay là sinh nhật của lão Triệu, nếu mình đi tay không thì thật không có nghĩa khí.
Cô suy nghĩ, lão Triệu lớn tuổi sẽ thích đồ cổ, ngày thường khẳng định được không ít thứ tốt.
Nếu tặng, vẫn nên tặng thứ có thể chữa trị đi.
Nếu nói đến vật chữa trị đẹp, ngọc trụy* là tốt nhất.
(*)Ngọc trụy: là ngọc thạch đã được mài dũa.
Cô chạy tới cửa hàng vật liệu, mua hai khối ngọc thạch, dùng hai giờ để điêu khắc mài dũa.
Một lúc sau, trên khối ngọc thạch được khắc đã xuất hiện một đoạn hoa văn.
Sau khi làm xong, cô đem ngọc thạch gói lại, mang đi tặng lão Triệu.
Lúc Lão Triệu nhìn thấy cô thì rất vui mừng.
“Con và Nhị Nữu nhà chúng ta không phải rất thân sao? Vì sao lại không thường xuyên đến đây một chút.” Lão Triệu hỏi Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương sau khi bị gọi nhũ danh, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng nhìn Ngôn Trăn, mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Ngôn Trăn hỏi: “Nhị Nữu?”
Lão Triệu nói: “Đúng vậy, đó là nhũ danh của tiểu Thương nhà chúng ta.”
Ngôn Trăn lại nhìn về phía Triệu Bảo Thương: “Nhị Nữu?”
Triệu Bảo Thương bắt lấy cánh tay Ngôn Trăn, mặt âm trầm hỏi: “Cô đang gọi ai?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi cảm thấy rất dễ nghe.”
Triệu Bảo Thương mặt chợt đỏ lên.
Lão Triệu nhìn thấy, cười ha hả nói: “Nhị Nữu da mặt rất mỏng.”
Ngôn Trăn gật đầu: “Da mặt mỏng là một chuyện tốt, tướng phúc hậu.”
“Vậy cũng không phải phúc tướng thâm.” Lão Triệu lắc đầu, nghĩ tới điều gì đó, vẫy tay gọi một vị quản gia đến đây, kê vào lỗ tai nói hai câu.
Quản gia chạy đi.
Ngôn Trăn thấy lão Triệu bận rộn, lại cùng lão Triệu nói hai câu sau đó tách ra.
Cô đi đến vườn hoa để ngắm hoa một chút, chuẩn bị rời đi.
Triệu Bảo Thương cũng đi theo ra.
Vườn hoa vừa được tưới nước, dưới đất truyền đến hương thơm của hoa, mặt đất hơi ướt, lúc đi lên, bước chân hơi rung chuyển.
Triệu Bảo Thương có uống vào một chút rượu nên gương mặt hơi đỏ.
Ngôn Trăn kéo nàng đến hàng ghế dài, ngồi xuống.
“Cô gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Nàng hỏi Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương không có phản ứng.
Yên tĩnh ngồi trên ghế, mắt hơi híp, nhìn như sắp ngủ.
Qua một lát, nàng đột nhiên không đầu không đuôi nói với Ngôn Trăn.
“Thời điểm trước khi thi đấu, cô nói cô không xứng làm bạn với tôi, nên tôi mới cẩn thận suy nghĩ, lúc đó tôi đã coi cô là bạn.”
Đây thật là một chuyện tốt ngoài dự đoán.
Trên mặt Ngôn Trăn trên lộ ra tươi cười.
Có thể được biết tâm ý của trưởng công chúa, mặc kệ là tốt hay xấu, cũng đủ để có thể làm cô phấn chấn.
Triệu Bảo Thương còn muốn nói gì đó, lại nhấp môi, không chịu nói tiếp.
Ngôn Trăn đã cảm thấy mỹ mãn.
Nỗ lực của mình quả nhiên là có hồi báo, cực khổ giành được quán quân, nên đã được công chúa tán thành.
“Triệu Bảo Thương, cô có thể coi trọng tôi như thế, tôi rất vui mừng.” Ngôn Trăn vui vẻ nói.
Triệu Bảo Thương sửng sốt, cảm thấy câu này có hơi giống lời thoại trong phim cổ trang.
Ngôn Trăn lại nói: “Cho dù cô có coi tôi như giày rách, tôi cũng sẽ tận lực giúp cô vượt qua tử kiếp.”
“Tử kiếp gì chứ.” Ánh mắt Triệu Bảo Thương tối sầm xuống, “Những thứ này tôi chưa bao giờ tin.”
Ngôn Trăn nói: “Mặc kệ cô có tin hay không, tôi đều sẽ giúp cô.”
Triệu Bảo Thương cười lạnh: “Ai muốn cô giúp.”
Nàng cười xong thì lập tức hối hận, do dự nói: “Tôi không có ý đó.”
Ngôn Trăn không hiểu: “ Vậy cô đang nói ý nào?”
Triệu Bảo Thương hận không thể cắn Ngôn Trăn một cái.
Người này thật sự không hiểu hay vẫn đang giả ngu, chẳng lẽ muốn mình ăn nói khép nép để xin lỗi hay sao?
Nghĩ tới đây, nàng chợt cảm thấy giận dữ, không muốn trả lời Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn phát hiện tâm tư của Triệu Bảo Thương, cảm thấy không thể nào lý giải, khi muốn hỏi lại đột nhiên nhớ tới mình còn chuẩn bị ngọc trụy.
Cô lấy ra hai khối ngọc kia.
Một khối là muốn tặng cho lão Triệu, còn một khối muốn đưa cho Triệu Bảo Thương.
“Tôi quên tặng quà sinh nhật cho gia gia cô.” Ngôn Trăn nói, “Đây là ngọc trụy mà tôi đã làm vào buổi chiều, đồ án phía trên cũng là tôi tự khắc.”
Trên ngọc khắc một nông phu xem tiên nhân chơi cờ.
Còn khối ngọc màu hồng nhạt khác khắc một nữ nhân mặc cổ phục, tay áo bay phấp phới.
Triệu Bảo Thương tiếp nhận hai khối ngọc, vuốt ve một hồi.
Rõ ràng là một khối ngọc kém, nhưng không biết vì sao khi sờ vào lại đặc biệt ấm tay, còn có một làn hơi mát lạnh được truyền vào trong não.
“Đây là cái gì?” Nàng chỉ vào khối ngọc màu hồng nhạt hỏi.
“Là vai diễn Hải Đường tiên tử của cô.” Ngôn Trăn nói.
Hải Đường tiên tử là nhân vật giúp Triệu Bảo Thương đạt được giải ảnh hậu.
Ở trong phim, quần áo, phong cảnh, sắc thái và cốt truyện tất cả đều đạt tới trình độ hàng đầu, ăn mặc phức tạp đến rườm rà.
Triệu Bảo Thương nhìn nhân vật được vẽ này có chút giống bản thu nhỏ của mình.
Tỉ mỉ phát hiện ở hoa văn, trên cổ áo có mấy chữ rất nhỏ, giống như một chuỗi chữ viết của Đạo gia*.
(*)Đạo gia (tiếng Trung: 道家) là một trong những trường phái triết học quan trọng nhất trong thời kỳ bách gia chư tử của Trung Quốc.
Những nhân vật đặt nền móng cho trường phái này là Lão Tử, Trang Tử.
Thật là thứ ghê gớm.
Nàng bắt lấy tay Ngôn Trăn, dùng sức mà nhìn chằm chằm Ngôn Trăn.
“Làm sao vậy?” Ngôn Trăn hỏi.
“Tôi……” Triệu Bảo Thương nói, “Tôi rất muốn ôm cô.”
Chỉ là ôm một chút thôi.
Ngôn Trăn ngầm thở ra, cô còn tưởng rằng Triệu Bảo Thương lại muốn hôn cô.
Lần trước đã dạy cho công chúa một khóa về tư tưởng đạo lí, nếu bây giờ còn muốn hôn, cô cũng không biết nên nói cái gì.
Triệu Bảo Thương khẩn trương nắm tay Ngôn Trăn: “Không được sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Ngôn Trăn xích lại gần, muốn đem Triệu Bảo Thương ôm vào trong ngực, kết quả lại bị một cánh tay bao quát, cô trực tiếp chui vào ngực Triệu Bảo Thương.
…… Đây là ngoài dự đoán.
Cô muốn buông ra để ôm thêm lần nữa.
Lại bị Triệu Bảo Thương chặt chẽ khóa ở trong ngực, Ngôn Trăn đẩy đẩy, không thể đẩy ra được.
Triệu Bảo Thương cũng không biết vì sao mình để ý người này như vậy.
Hận không thể đem người này giấu ở trong phòng, mỗi ngày ôm ôm ấp ấp, lại hôn một cái.
Nhưng như vậy là không tốt.
Ngôn Trăn đã cứu nàng, nàng không thể đối đãi với ân nhân như thế được.
…… Tất cả đều do tình cổ kia.
Triệu Bảo Thương cảm thấy mình có khả năng không thể khống chế phần tình cảm này.
Nàng trộm hôn một cái vào sườn mặt Ngôn Trăn.
Sau đó lạnh giọng nói: “Bùa bình an lần trước cô đưa cho tôi cũng không tệ lắm, lần tới nhớ đừng xịt nước hoa, thêm vào chút hương liệu khác là được.”
Ngôn Trăn ngây ngốc một lát, gật đầu.
Âm thanh bên trong căn phòng lớn dần dần nhỏ lại.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, mọi thứ yên tĩnh, quản gia bên người của lão Triệu chạy qua một cái bàn lớn, đem một người đàn ông trung niên mời vào trong phòng.
Người này là thầy bói hàng đầu ở đế đô, Mạnh đại sư, lúc trước hắn có xem bói cho con cháu của Triệu gia.
Trong lúc hắn xem bói, phần lớn con cháu của Triệu gia là người có số mệnh tầm thường, duy chỉ có Triệu Bảo Thương là có số mệnh lớn, đáng tiếc mệnh số lại mang tử kiếp, còn phải cần quý nhân tương trợ.
Mạnh đại sư xem, tử kiếp của Triệu Bảo Thương là năm nay.
Vì vậy lão Triệu mới gọi gia chủ đem đại sư mời đến, hy vọng giúp Triệu Bảo Thương tính lại mệnh số.
Sau khi Mạnh đại sư bước vào cửa, đầu tiên nhìn phong thủy của Triệu gia.
Trong viện của Triệu gia to lớn khí phái, cửa được thiết lập thành tứ hợp viện*, nhưng càng đi sâu bên trong càng trống trải, từ hồ nước cho đến hành lang.
(*)Tứ hợp viện:Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Mạnh đại sư nhìn một lát, thấy mấy tượng đồng thần thú vẫn còn, trận pháp cũng không bị phá hư.
Lại nói: “Gia chủ bảo dưỡng rất tốt, Triệu gia sẽ trăm năm thịnh vượng.”
Triệu gia gia chủ nghe xong, tâm tình sung sướng.
Hắn tiếp tục mời Mạnh đại sư vào xem bói giúp mấy đứa con.
Đi ngang qua một phòng, trong phòng phát ra tiếng loảng xoảng, giống như có vật gì đó rớt xuống mặt đất.
Triệu gia gia chủ giới thiệu cho Mạnh đại sư: “Nơi này là chỗ cất chứa lễ vật của.
lão gia tử được các bạn hữu tặng vào ngày sinh nhật.
Cửa phòng hơi mở.
Triệu gia gia chủ nhíu mày, đi qua đóng cửa, mới vừa đụng tới tay vặn cửa, hắn nghĩ tới điều gì đó, dứt khoát đẩy cửa ra.
“Hôm nay đã làm phiền Mạnh đại sư, nếu không ngại hãy tiến vào chọn vài thứ rồi hẳn đi.”
Mạnh đại sư nói: “Đều là của lão gia tử, nếu tôi nhận sợ là không được tốt.”
Triệu gia gia chủ nói: “Vốn chỉ là một ít thứ linh tinh.”
Hắn đem cửa đẩy ra, quang cảnh bên trong lộ diện.
Thứ được đặt ở giữa là huyết san hô mà Triệu Bảo Thương tặng, trong suốt tinh khiết, hoa văn khuếch tán như xoáy nước, huyết sắc lan tràn, trên đỉnh dần thay đổi vì trong suốt, đây là vật khó có được.
Triệu gia gia chủ nói: “Hôm nay lão gia tử vừa ý nhất, chính là cái này.”
Mạnh đại sư đánh giá: “Linh khí mười phần, đây là trân phẩm khó gặp.”
Hắn đang muốn nhìn những thứ khác, lại đột nhiên ngửi được cái gì đó.
Là một chiếc hộp màu vàng đặt ở cạnh huyết san hô, linh khí tựa hồ là từ cái hộp đó truyền ra.
Mạnh đại sư vội vàng tiến tới: “Trong hộp này chứa gì vậy?”
Triệu gia gia chủ nói: “Là bạn của tiểu Thương tặng, hình như là một khối ngọc thạch.”
Mạnh Ngộ hỏi: “Tôi có thể mở ra nhìn xem không?”
“Này có gì mà không thể.”
Hai người mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc thạch màu hồng, phía trên còn có đoạn hoa văn hỗn loạn, mơ hồ lộ ra một luồng sáng.
“Đây ——” Mạnh Ngộ trừng lớn mắt.
Hắn từng gặp qua những hoa văn kỳ lạ, lại hiếm khi nhìn thấy như vậy, mỗi một nét đều vẽ cực kỳ qua loa, nhìn như không chút để ý, nhưng khi giao cấu chặt chẽ sẽ tạo ra một trận pháp cực kỳ mạnh mẽ.
“Đây là của ai tặng?” Mạnh Ngộ hỏi.
Triệu gia gia chủ ngửi không được cổ linh khí kia, cho rằng Mạnh Ngộ coi trọng khối ngọc này.
“Mạnh đại sư muốn cái này sao?”
Mạnh Ngộ lắc đầu: “Thứ này tôi không dám muốn.”
Triệu gia gia chủ nghi hoặc: “Vì sao?.”
“Cái này có thể quý trọng hơn so với những thứ khác nhiều.” Mạnh Ngộ đem ngọc đặt vào lòng bàn tay của Triệu gia gia chủ nói, “Đưa cho lão gia tử mang theo bên mình, những thứ khác chỉ là món đồ chơi, nhưng thứ này, lại có thể cứu mạng.”
Triệu gia gia chủ bỗng nhiên cả kinh.
Hắn hiểu rõ năng lực của Mạnh Ngộ, cũng biết Mạnh Ngộ sẽ không gạt người.
Có thể nghĩ đến thứ này lợi hại như vậy.
Hắn nhìn vào đồ vật trong tay, nghĩ thầm: Triệu Bảo Thương đã nhận thức được người nào, thế mà có thể có loại bảo bối này.
Mạnh Ngộ lại nói: “Có cao thủ lợi hại như vậy ở đây, tôi tới đây chỉ biết làm những việc thừa thãi, hết thảy vẫn là giao cho vị đại sư kia đi.”
Triệu gia gia chủ sửng sốt, vội vàng giải thích: “Chúng tôi cũng không quen biết người tặng lễ vật này.”
Mạnh Ngộ lắc đầu.
Triệu gia gia chủ nói: “ Nếu Đại sư không tin, vẫn là làm phiền ngài tới trước đại sảnh, hỏi Triệu nhị một chút như thế nào.”
Mạnh Ngộ nói: “Cũng tốt.”
Hai người đi đến đại sảnh.
Mạnh Ngộ nhìn thấy Triệu Bảo Thương, xem sắc mặt của nàng, lại xem ngũ quan cùng khí huyết.
“Cô gần đây có gặp người nào sao?” Mạnh đại sư hỏi.
Lão Triệu nói: “Đại sư có thể nói cụ thể chút hay không.”
Mạnh Ngộ nhìn Triệu Bảo Thương, nói với lão Triệu: “Triệu nhị tiểu thư ban đầu mệnh cách đặc thù.
Bây giờ không biết sao lại thế này, tôi không thể nhìn ra mệnh cách của cô ấy.”
“Sao có thể được!” Lão Triệu nghi hoặc: “Tại sao lại không nhìn ra mệnh cách?”
“Tôi cũng hiếm khi gặp được loại chuyện này.” Mạnh Ngộ nói.
Nói chung, rất ít người có số mệnh phát sinh biến hóa trong thời gian ngắn, Triệu Bảo Thương thường xuyên xuất hiện trên TV, ở nửa tháng trước Mạnh Ngộ đã nhìn sơ qua số mệnh của Triệu Bảo Thương, cũng không phải là bộ dạng hiện tại này.
Cách giải thích duy nhất, đó là Triệu Bảo Thương đã gặp gỡ người nào đó.
Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Mạnh Ngộ lại hỏi: “Người hôm nay mang ngọc thạch đến là ai?”
Triệu Bảo Thương nói: “Là một người bạn.”
“Bao nhiêu tuổi, tên họ là gì?” Mạnh Ngộ hỏi.
Triệu Bảo Thương theo bản năng muốn đem tiểu fan giấu đi, lại hỏi Mạnh Ngộ: “Đại sư hỏi cái này để làm gì?”
Mạnh Ngộ dừng một chút.
Nói với Triệu Bảo Thương: “Không nói cũng thế, dù sao có duyên ắt sẽ gặp được.”
- -
Mấy ngày sau, Ngôn Trăn nhận được cuộc điện thoại của Hàn Tiểu Manh.
Hàn Tiểu Manh ở đầu dây bên kia hít vào một hơi, sau đó kích động nói: “Đại sư, cô chưa xem tin tức sao, bộ phim chúng ta diễn đã nổi tiếng!”
Ngôn Trăn sửng sốt: “ Giáo viên đẹp nhất nông thôn?”
Hàn Tiểu Manh ở đầu dây bên kia ừ ừ nửa ngày.
“Thật sự rất giống như cô nói, bộ này hot, trời ơi, tôi nổi tiếng.”
Lúc trước khi chiếu phim, cô ấy vì muốn giảm bớt căng thẳng, đã tùy tiện đăng một bài viết lên Weibo.
Phía trên Weibo viết “Thần toán muội muội của đoàn phim nói bộ phim này có thể ở phòng bán vé bán được nhiều nhất, ta sẽ tin [doge].”
Phía dưới lập tức có người mắng: 【 ta khinh, mặt thật dày.
】
【 Em gái à, đừng quên cách vách của các cô còn có 《 tướng quân lệnh 》.
】
【 nếu có thể được đứng nhất ta sẽ phát sóng trực tiếp □□.
】
Kết quả hai ngày sau, bộ phim này ở phòng bán vé một đường thăng chức, vẫn luôn ở mức độ ngang bằng với tướng quân lệnh.
Một đám người xem xong bộ phim liền chạy đến phía dưới Weibo của Hàn Tiểu Manh, khen Hàn Tiểu Manh diễn tốt, tuyệt đối là vượt xa người bình thường phát huy.
Vì được khen ngợi rất nhiều, nên mọi người ôm lòng hiếu kỳ đi xem.
Sau khi xem xong, bởi vì cảm động, cùng với cốt truyện có những tình tiết mơ hồ huyền nghi, không ít người lựa chọn khen ngợi.
Bộ này vốn bị cho rằng “Tam quan méo mó” “Cốt truyện không có logic”, ở phòng bán vé thế mà một đường đuổi kịp và vượt qua những bộ phim khác, chỉ sau 《 tướng quân lệnh 》.
Đó chỉ là kết quả của một buổi tối.
Lại qua một ngày nữa, bộ phim này được khen ngợi ngày càng nhiều.
Đến rạp chiếu phim vốn đều là đi về phía 《 tướng quân lệnh 》, nhưng tướng quân lệnh vé bán rất nhanh, một số người không có vé chỉ có thể mua những vé phim khác.
Quần chúng vây xem căn cứ vào độ hot trên màn hình lớn, lựa chọn giáo viên đẹp nhất nông thôn.
Vốn chỉ ôm tâm tình nhìn chơi chơi, nhưng vừa thấy lại không thể tự kềm chế, cốt truyện vẫn cũ rít, suy diễn không giống nhau, có cười có đau thương, mấu chốt là vài diễn viên có kỹ thuật diễn rất tốt.
Ngay cả vai phụ mua nước tương, cả người cũng đều là diễn.
Làm người xem lông tơ đều dựng thẳng lên.
Sau khi xem xong, mọi người sôi nổi bàn luận: “Mấy cái ánh mắt kia đúng là đem tôi dọa cho chết khiếp.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh đang nói ai?”
“Ta sát, còn ai vào đây nữa, còn không phải là mẹ của nữ chính sao.”
“Tôi cảm thấy ánh mắt của những người khác cũng khá tốt, đây là phim của Vương Đạo đi, tôi nhớ hắn trước kia cũng không có chú trọng đặc tả ánh mắt như vậy đâu.”
Người qua đường nói thầm vài câu.
Bên cạnh có người nói: “Anh để ý tới trước kia hắn quay như thế nào để làm gì, dù sao bộ này cũng sẽ nổi tiếng, tôi chỉ muốn chờ biểu hiện của đám người lúc trước nói phát sóng trực tiếp thôi.”
“……”
Độ nổi tiếng của diễn viên chính được tăng lên.
Một ít minh tinh mua thuỷ quân và hot search cũng chưa thể đuổi kịp và vượt qua cái này.
Ước chừng hơn một tuần, bộ phim này ở phòng bán vé bán được nhiều gấp đôi tướng quân lệnh, vững vàng ngồi ở vị trí thứ nhất.
Hàn Tiểu Manh thân là nữ chính, đương nhiên sẽ hot.
Những người khác cũng đỏ thẫm một phen.
Lúc đó Ngôn Trăn đã kết thúc thi đấu, nên nhiệt độ càng không cần phải nói đến.
Một đám người sôi nổi quỳ rạp xuống, hận không thể đem tổ tông mười tám đời của Ngôn Trăn ra, nhìn xem người này có phải thật sự là lão yêu quái thành tinh hay không.
Hàn Tiểu Manh nói; “Đại sư, cô có phải đã sớm biết bộ này đứng đầu phòng vé hay không?”
Ngôn Trăn nói: “Bộ phim này ban đầu khí vận rất bình thường, hẳn là nói mọi người diễn rất tốt, nên đã thay đổi cục diện.”
Hàn Tiểu Manh được khen đến không biết làm sao.
“Nơi nào có, là đại sư cô diễn rất tốt, còn có Lục Mính ——”
Khi cô ấy nói đến Lục Mính, tạm dừng một chút.
Ngôn Trăn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lục Mính cô ấy ——” Hàn Tiểu Manh nói, “Tôi nghi ngờ cô ấy gần đây bị xuống cấp.”
Ngôn Trăn: “Gì?”
Hàn Tiểu Manh nói: “Cô ấy đang theo đuổi thần tượng.”
Ngôn Trăn: “Đó không phải rất bình thường sao.”
Hàn Tiểu Manh lắc đầu: “Tôi cũng không biết nói thế nào, cô ấy theo đuổi là một tiểu thịt tươi*, đưa cho phòng ở còn đưa luôn cả đồng hồ, ở trên Weibo một đường cho không.”
(*)Tiểu thịt tươi: là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Ngôn Trăn hút một ngụm Coca nói: “Đây xác thực có chút không đúng.”
Cô nhớ lại một chút, lần đầu tiên mình gặp Lục Mính, đã giúp Lục Mính tính qua một quẻ, phát hiện Lục Mính ở 30 tuổi thay đổi vận mệnh, theo lý thuyết trước đó, đều là trạng thái thông suốt, Tại sao lại đột nhiên mê luyến một tiểu nam sinh?
“Nhưng cũng có thể là tôi suy nghĩ nhiều, mấy ngày trước cùng Lục Mính nói chuyện phiếm, cách nói chuyện của cô ấy thật ra rất bình thường.”
Ngôn Trăn nghe xong, ngược lại càng cảm thấy có vấn đề.
Cô tính gọi điện thoại, chuẩn bị hỏi Lục Mính một chút gần đây thế nào.
Nhưng mà mới vừa cầm điện thoại, tiếng chuông lại vang lên.
Trên màn hình ánh lên hai chữ “Vu Liên”.
Ngôn Trăn vội bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Vu Liên dồn dập, giống như mới từ trong ác mộng tỉnh lại.
Vu Liên nôn nóng nói: “Đại sư, bùa hộ mệnh lại thành tro.”
Cô ấy sợ không nhẹ, cảm thấy mình có khả năng thiếu chút nữa vẫn chưa tỉnh lại.
Trong ác mộng ban đầu là chết chó chết mèo, hiện giờ lại thành người bị chảy máu đầm đìa, còn có tên tội phạm cướp bóc kia bị đào hai con mắt đang nhìn cô ấy, Vu Liên thật sự không chịu nổi.
Ngôn Trăn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Cô hỏi địa chỉ của Vu Liên, vội vàng chạy đến nhà của cô ấy.
Vu Liên mặt xám như tro tàn ngồi trên sô pha.
Sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn, cô ấy vội vàng lấy ra bùa hộ mệnh.
Lá bùa giống như bị thiêu đốt, bên cạnh chỉ dư lại tàn tro.
Tình huống không được lạc quan.
Ngôn Trăn nghĩ tới hiện tượng thiên văn gần đây.
“Người bên cạnh cô gần nhất có gì không đúng sao?” Ngôn Trăn hỏi.
Vu Liên lắc đầu: “ Sau khi phát sinh loại chuyện này, tôi đã cẩn thận quan sát, đa số vẫn là dáng vẻ kia, không có gì đặc biệt.”
Ngôn Trăn lại nói: “Có một số việc không nhất định cô có thể nhìn ra được.”
Cô cùng Vu Liên nói chuyện nuôi tiểu quỷ lúc trước.
Trong cuộc sống này, chuyện hiếm lạ kỳ quái ùn ùn không dứt.
Có khi, mắt thường chứng