Nội dung thi đấu là đi tìm phòng mình muốn ở.
Mặc kệ các người muốn ở phòng nào cũng được, nhưng cần phải dựa vào sự nỗ lực của mình, làm cho chủ phòng đồng ý các người vào ở.
Việc trước đó còn quan trọng hơn, chính là phải đạt tới nơi đó.
Một nhóm chỉ được phân cho hai mươi đồng tiền, muốn bắt xe cũng không đủ.
Lâm Vũ nhìn chằm chằm số tiền trong tay hỏi: "Đây là ý gì? Đến cả tư cách ăn cơm chúng tôi đều không có sao??"
Nhân viên công tác nói: "Đươn.
g nhiên là có, các người là minh tinh không phải sao?"
Một đám người; "??? Có ý gì?"
"Các người có thể ra đường cái khiêu vũ ca hát bán nghệ, để người khác cho các người tiền.
"
Vu Liên hiểu rõ: "Cho nên cuộc thi đấu lần này là muốn so năng lực kiếm tiền sao?"
Nhân viên công tác nói: "Không kiếm tiền cũng được, chỉ cần các người đảm bảo mình có thể giành được phòng ở mình muốn.
"
Vài người lấy ảnh chụp của phòng trọ ra xem.
Bên trên không có viết địa chỉ cụ thể, chỉ miêu tả cảnh tượng chung quanh một chút.
Lâm Vũ cầm ảnh chụp đến hỏi người qua đường: "Này, anh có biết phòng trọ này ở đâu không?"
Cô ta nhìn trúng tiểu dương lâu màu hồng nhạt.
Người qua đường nhìn vào, lắc đầu.
Vu Liên cầm năm bức ảnh đến hỏi: "Chào anh, xin cho hỏi anh có từng nhìn thấy phòng trọ này ở đâu không?"
Người qua đường nhìn thấy, chỉ qua hướng sông ngòi: "Nơi này ở thôn quả mận, ngồi xe mất ba giờ.
"
Mọi người nghe xong, đều có biểu tình sầu khổ: "Ba giờ??? Nơi khác thì sao?"
Người qua đường nhìn lần nữa, lại chỉ vào một tấm ảnh chụp chung cư thoạt nhìn bình thường: "Chỗ này hình như cũng ở thôn quả mận, những chỗ khác tôi chưa thấy qua, chắc chắn không ở này một khối.
"
Nói cách khác, nếu đến đó thì vô cùng có khả năng mất vài tiếng đồng hồ.
Một người đến đó phải tốn hết hai mươi đồng, hai người làm sao mà cùng đến được?
Tổ kế hoạch thật là tâm cơ nha! !
Bên khác.
Triệu Bảo Thương đi tới một nơi an toàn, cẩn thận gói lại phong thư có hai mươi đồng tiền, rồi bỏ vào túi của mình.
Tiếp đó đi qua nắm lấy tay Ngôn Trăn, chuẩn bị tay trong tay cùng đi tìm phòng ở.
Ngôn Trăn nhìn thấy camera ở phía sau.
Cô đẩy đẩy Triệu Bảo Thương: "Cô đừng dựa tôi gần như thế.
"
Triệu Bảo Thương tức giận nói: "Cô hiện giờ là fan của tôi, tôi tiếp cận fan cũng không được sao!"
"Không phải.
" Ngôn Trăn giải thích nói, "Tôi sợ bị lão Triệu nhìn thấy, nếu ông ấy hiểu lầm thì không tốt đâu, nhất định sẽ kêu cô tiếp tục quỳ thư phòng.
"
Triệu Bảo Thương: "Không sao, tôi không trở về nhà.
"
Ngôn Trăn nói: "Vậy cô ở đâu?"
"! ! Ký túc xá.
"
"Nếu lão Triệu đóng băng tài khoản của cô thì sao?"
Triệu Bảo Thương tức giận nói: "Tôi đây ngủ trên giường của cô!"
Ngôn Trăn nói: "Hiện giờ cô vốn luôn ngủ ở giường tôi.
"
Dứt lời lại đẩy Triệu Bảo Thương, làm cho Triệu Bảo Thương cách xa mình một chút.
Cô muốn lúc ngủ trên giường có thể thoải mái lăn lộn mấy vòng, mà không phải như bây giờ, lăn một vòng đã trực tiếp chui vào ngực Triệu Bảo Thương.
Người quay phim ở phía sau quay đến mồ hôi đầy đầu.
Màn ảnh hắn quay không ngừng đong đưa.
Bởi vì biên độ động tác của hai người này quá lớn, còn vô cùng không ổn định.
Chỉ thấy hai người chốc lát tách ra, chốc lát lại dính nhau y như keo 520.
Kế tiếp Triệu Bảo Thương bóp eo Ngôn Trăn, sau đó Triệu Bảo Thương bắt đầu bán thảm khóc lóc, nói cái gì mà buổi tối không ôm người thì không ngủ được.
Các fan trên sóng trực tiếp cũng đồng dạng mồ hôi đầy đầu:
【 Xem tôi ăn cái gì nè, là một bát cẩu lương mới mẻ đó.
】
【 Trước đó má nào nói họ Ngôn nịnh hót không được còn bị mất hết cả mặt mũi đâu? 】
【 Triệu Bảo Thương thật sự sủng Ngôn Trăn nha, tay cô ấy vẫn luôn nắm lấy Ngôn Trăn, hơn nữa vị trí thực xảo diệu, người không có đối tượng sẽ không phát hiện được huyền cơ trong đó đâu.
】
Hai người đi phía trước, sờ soạng tin tức hữu dụng.
Nhân viên công tác ở phía sau hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Ngôn Trăn nói: "Đi tìm phòng ở màu hồng phấn kia.
"
Triệu Bảo Thương nghe xong thì ngây người: "Cô rất thích căn hộ ở gần mương thúi kia sao?"
"Không có, tôi cũng thích căn màu hồng phấn kia.
" Ngôn Trăn cười.
Gạt người! Rõ ràng là vừa mới nói căn hộ ở bên sông kia phong thuỷ tốt.
Lúc này lại sửa miệng, chắc chắn là bởi vì mình thích căn nhà màu hồng kia, nên tiểu fan mới có thể nói như vậy.
Triệu Bảo Thương ấm áp trong lòng.
Nàng lấy ra hai mươi đồng tiền, đặt vào tay Ngôn Trăn.
Lúc Ngôn Trăn chạm tới phong thư ấm ấm kia thì ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Triệu Bảo Thương.
Đôi mắt Triệu Bảo Thương sáng lấp lánh, vẻ mặt khó chịu lại khinh thường: "Chỉ có chút tiền mà thôi, tôi mới lười cầm, cô giữ tiền đi.
"
"Cô không sợ tôi lắm mất sao?" Ngôn Trăn cười hỏi.
Triệu Bảo Thương đang muốn lắc đầu, chợt nghĩ tới lời thoại trong bộ truyện tranh.
Nàng liếc nhìn Ngôn Trăn một cái, nói: "Nếu đánh mất, thì cô phải dùng thân thể tới bồi thường.
"
Ngôn Trăn không cười nổi, nhanh chóng cầm phong thư đến gắt gao.
Người quay phim ở một bên lau mồ hôi, hỏi trợ lý bên cạnh: "Này, đây là dàn dựng kịch bản sao?"
Trợ lý trả lời: "Không, đây là biểu lộ chân thật.
"
Hai người đi ở phía trước, dò hỏi người qua đường để tìm địa chỉ của căn hộ màu hồng phấn kia.
Lúc hỏi đến trạm giao thông công cộng, gót giày của Triệu Bảo Thương đột nhiên bị gãy.
Cũng may ở gần đó vừa lúc có một gian hàng bán giày vải bên vỉa hè.
Ngôn Trăn đi qua chọn một đôi giày màu đen, giá tiền hai mươi đồng ban đầu, bị cô trả giá xuống còn mười đồng.
Triệu Bảo Thương ngồi trên ghế dài.
Camera ở đang quay biểu tình của nàng, chờ mong nàng lộ ra biểu tình cảm động vui sướng.
Nhưng mặt Triệu Bảo Thương vẫn luôn xụ xuống.
Chờ sau khi Ngôn Trăn đi tới giúp nàng thay giày, Triệu Bảo Thương mới biểu đạt ra bản thân không