Tuy trước kia Lục Mính không ăn nói thô lỗ, nhưng tuyệt đối không có khả năng lộ ra loại thần thái dịu dàng ngọt ngào này.
Lục Mính nói xong, sau đó chọc mu bàn tay người đàn ông, nói: "Bé cưng, em có còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Người đàn ông lạnh lẽo nói: "Nhớ chứ, còn không phải là vào một ngày mưa chúng ta liều mạng cùng che dù, chị còn hứa hẹn thổ lộ với em.
"
Lục Mính nghe xong thì nhẹ giọng cười.
Người đàn ông xỉ mũi Lục Mính nói: "Đừng hỏi, hỏi nữa em lại phiền.
"
Triệu Bảo Thương ở một bên xả tay áo Ngôn Trăn: "Các người muốn nói tới khi nào?" Nghe mấy câu buồn nôn như thế này, nàng cũng sắp phiền.
Ngôn Trăn cảm thấy Lục Mính xác thật rất kỳ quái, muốn dò hỏi một hồi để xác nhận Lục Mính bị gì.
Cô tính đi lên mở miệng hỏi, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên cạnh có chút thấp.
Sau khi quay qua, thấy Triệu Bảo Thương nhìn mình với vẻ mặt thâm trầm.
Ngôn Trăn: "! ! Cô bị sao vậy?"
Triệu Bảo Thương nói: "Tôi rất không vui.
"
Ngôn Trăn suy nghĩ: "Là vì tôi nói chuyện với Lục Mính sao? Tôi chỉ muốn nói thêm ba câu nữa thôi.
"
Sắc mặt Triệu Bảo Thương càng trầm: "Không được.
"
Ngôn Trăn: "Vậy hai câu?"
Triệu Bảo Thương cảm thấy ủy khuất cực kỳ, nàng hy vọng Ngôn Trăn chỉ nói chuyện với nàng, chỉ nhìn một mình nàng, dù một câu cũng không được nói với người khác.
Lỡ như cô gái ngốc này bị người khác câu đi thì làm sao đây?
Triệu Bảo Thương chớp chớp đôi mắt đào hoa, cò kè mặc cả với Ngôn Trăn: "Một câu.
"
Ngôn Trăn gật đầu, nhìn về phía Lục Mính.
Đột nhiên quên mất mình muốn hỏi gì, vì thế cô quay lại ngồi vào cạnh Triệu Bảo Thương: "Tôi không hỏi nữa.
"
Triệu Bảo Thương lập tức cao hứng, nàng nhìn Ngôn Trăn, nhỏ giọng cẩn thận nói: "Kỳ thật tôi vừa mới ghen tị.
"
Ngôn Trăn ngây người, không nghĩ tới có thể nghe được lời này từ miệng Triệu Bảo Thương.
Quan hệ rất tốt mới có thể ghen, hiện giờ Triệu Bảo Thương thế nhưng vì mình mà ghen.
Ngôn Trăn cảm thấy trong lòng phát trướng, không biết là loại tình cảm gì đang mênh mông, thế mà lại sắp tràn ra.
Nàng nhỏ giọng hồi Triệu Bảo Thương: "Không sao, trước kia tôi cũng thường hay ghen.
"
Sắc mặt Triệu Bảo Thương tức khắc ấm áp, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Tiểu fan chắc là ghen vì mình.
Trong lòng nàng kinh hỉ chờ mong, ngoài mặc lại cau mày hỏi: "Sao cô lại ghen?"
Ngôn Trăn thành thật kể ra quá khứ của mình: "Khi tôi còn bé, vào lúc ăn tết sư phụ tôi có cho tôi một cái cánh gà, nhưng lại đưa đùi gà cho sư muội tôi, lúc đó tôi rất ghen tị.
"
Triệu Bảo Thương vụt tắt nụ cười.
Nàng bóp mặt Ngôn Trăn một hồi: "Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà ghen sao?"
Ngôn Trăn nhanh chóng bắt tay Triệu Bảo Thương, làm nàng buông ra, có chút không rõ giải thích; "Này sao tính là việc nhỏ, tôi trước kia còn không có một cái đùi gà để ăn!"
Triệu Bảo Thương ngơ ngác.
Đúng vậy, tiểu fan trước kia sống rất khổ.
Nàng buông tay, chợt nhớ tới nông thôn nghèo kiếp sát kia.
Tiểu fan ở chỗ đó lâu như vậy, thì ra so với trong tưởng tượng của mình còn khổ hơn, liền cánh gà, đùi gà còn phải phân chia.
Đều do mình hết, do mình không tìm được tiểu fan sớm hơn một chút, làm hại tiểu fan sống những ngày tháng không tốt.
Triệu Bảo Thương chịu đựng khổ sở ôm lấy Ngôn Trăn, hận không thể đem những thứ tốt nhất thiên hạ tặng cho cho tiểu fan: "Cô đừng lo, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.
"
Nói xong lại ngại không đủ, vỗ lưng Ngôn Trăn đảm bảo: "Chờ sau khi xuống máy bay, tôi sẽ cho mua đùi gà cho cô ăn.
"
Người quay phim ở một bên trộm ghi lại hình ảnh này, nhưng không dám phát ra, chỉ có thể lưu vào trong ổ cứng.
Sau đó lại nhàn rỗi không có việc gì.
Mấy đôi