.Editor: Chanh
.Beta: team nhà Chanh
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho truyện và cho team nhà Chanh nha ^^
Ps: Chanh vừa tìm được 1 bạn beta giúp Chanh check lại lỗi và chỉnh sửa một số chỗ chưa được mượt mà.
Mừng hết nước mắt.
Vì đã có bạn phụ nên Chanh sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn.
Cảm ơn các bạn vì đã chờ đợi Chanh.
.......................................................!
Nghe chị Du nói vậy, Tang Noãn tỉ mỉ suy xét lại bản thân một chút, có phải vì cô thường không phối hợp làm việc, nên chị Du mới dặn dò cô như vậy hay không.
Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn cảm thấy rằng mình là một nghệ sĩ rất biết phối hợp.
Chị Du xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi, rồi nói: "Mấy ngày nay chị đều đi theo Lục Mạn, thành ra nhiều lúc đều nhầm em với cô ta."
Trong ấn tượng của Tang Noãn, Lục Mạn là một cô gái lịch sự, tính tình không hề kiêu căng, không nghĩ rằng cô gái như vậy lại mang tới nhiều phiền phức cho chị Du đến thế.
Cô không muốn tìm hiểu nhiều về người khác, cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói đùa với chị Du: "Giờ chị mới biết em tốt thế nào rồi đúng không."
Chị Du nhìn cô một cái: "Em cũng chẳng làm chị bớt lo hơn chút nào đâu."
Hiện giờ Tang Noãn cảm thấy hơi hối hận vì lỡ dại chuyển đề tài hướng sang mình, vậy nên cô chỉ có thể yên lặng ngồi nghe chị Du dạy dỗ.
Chị Du lâu rồi chưa gặp cô, nên lần này tranh thủ lôi đủ thứ chuyện lớn nhỏ ra, nói với cô.
Hoạt động chúc mừng ngày thành lập của công ty được tổ chức vô cùng long trọng.
Nơi để tổ chức tiệc lần này là tòa nhà ven hồ có thể quan sát được toàn bộ Uyển thành, gần như có thể sánh ngang với nơi tổ chức lễ trao giải mà Tang Noãn từng tham dự trước đây.
Theo như lời nói của Thư Thư, thì hoàn toàn không giống như là đến mở đèn cũng phải cần hỏi ý của ông chủ.
Một chiếc thảm đỏ được trải dài từ phòng khách đến hội trường, có thể thấy chất liệu rất tốt, vô cùng mềm mại.
Sau khi Tang Noãn chụp hình ở thảm đỏ xong, cô cẩn thận nhấc tà váy đi vào bên trong.
Ánh đèn trong phòng tiệc sáng lấp lánh, chiếu sáng rực rỡ đến nỗi làm cho cô thiếu chút nữa không mở mắt được.
Hiện tại Thư Thư không ở bên cạnh cô, cô bé có tiết mục cần biểu diễn, đó là một tiết mục ca hát quy mô lớn, mấy ngày nay cô bé đều luyện tập rất chăm chỉ.
Thư Thư còn oán giận với Tang Noãn trên Wechat rằng, công ty đã ký hợp đồng với không ít ca sĩ, gần đây còn cho ra mắt một nhóm nhạc nam lưu lượng, bọn họ chuyên nghiệp như vậy tại sao không để bọn họ lên biểu diễn.
Lại cứ thích xem mấy nhân viên không chuyên như cô bé đứng trên sâu khấu, không có chuyện gì tự dưng lại kiếm chuyện để làm.
Lần hoạt động kỷ niệm ngày thành lập này không chỉ có nhân viên của công ty, mà còn có rất nhiều người bên truyền thông đến tham dự, Tang Noãn tìm vị trí của mình ngồi xuống.
Hiện giờ Thư Thư không ở đây, nên có một cô bé khác phụ trách đi cùng cô, gương mặt tròn, cười lên trông rất dễ thương.
Bài nhạc đang mở trong phòng rượu bây giờ là ca khúc mới phát hành của một ca sĩ đang nổi gần đây của công ty.
Anh ta hát bài nhạc phim của một bộ phim đang hot, giọng hát cất lên khiến cho biết bao chàng trai và cô gái trẻ không cầm lòng được mà bật khóc.
Tang Noãn vừa ngồi xuống không lâu, lại có người đến ngồi bên cạnh cô.
Chị Du ngậm một viên kẹo, vẻ mặt không vui.
Tang Noãn nhớ rằng lẽ ra chị Du sẽ đến đây cùng với Lục Mạn, tại sao giờ chỉ có mỗi mình chị ấy.
Thế nhưng quan sát một chút liền có thể đoán được, tâm trạng chị Du không vui hẳn là bởi vì Lục Mạn, ngay lúc này Tang Noãn cũng không định hỏi.
Cô đẩy một đĩa nhỏ đựng kẹo mơ đến trước mặt chị Du, cười nói ở đây vẫn còn kẹo này.
"Em....." Môi chị Du hiện lên nụ cười, cắn nát kẹo trong miệng.
"Bị nghiện thuốc lá thì ngậm vào." Cô lại lấy đĩa kẹo trở về.
Tiếng hát trong phòng tiệc từ từ hạ xuống, tiếp theo đó là ca khúc nổi tiếng của người ca sĩ kia vang lên, giai điệu thê lương, không hề phù hợp với bầu không khi náo nhiệt của buổi tiệc.
Thế nhưng người ở trong hội trường cũng ai không để ý.
Cửa phòng tiệc lại được người gác cửa kéo ra một lần nữa, Tang Noãn vừa lúc nhìn thấy bóng dáng nho nhã của chủ tịch công ty, ông ta đi cùng một người khác.
Nhìn qua có thể thấy rõ người kia đã có tuổi, nhưng mới nhìn lần đầu, sẽ không cảm thấy ông ấy là người già cả ốm yếu.
Tang Noãn cũng nhận ra người đang khoác tay người đàn ông lớn tuổi kia, chính là Lục Mạn.
Nụ cười trên gương mặt cô ta rạng rỡ, nhìn dáng vẻ cùng với người đàn ông lớn tuổi kia hết sức thân thiết.
Lúc này chị Du đứng dậy, vẻ mặt của chị ấy thản nhiên, nói với Tang Noãn chị ấy muốn ra ngoài hút điếu thuốc.
Chị Du nói xong, thì nhanh chóng đi ra ngoài, Tang Noãn còn chưa kịp trả lời, chị Du đã đi xa rồi, giày cao gót nện bước trên tấm thảm mềm mại, không phát ra một tiếng động nào.
Sau khi đi vào, bọn họ liền trở thành trung tâm của buổi tiệc.
Tang Noãn bóc ra một viên kẹo mơ bị chị Du ghét bỏ, ngậm vào miệng, tiện tay cũng dúi thêm một viên vào tay cô trợ lý nhỏ.
Cô trợ lý đang cầm một chiếc bánh gato trên tay, bỗng nhiên bị nhét thêm viên kẹo vào tay làm cô bé suýt chút nữa làm rớt miếng bánh gato kia.
Tang Noãn nhìn cô bé ấy cười áy náy.
"Chị Tang?" Một giọng nói dè dặt từ sau lưng cô truyền đến, Tang Noãn xoay đầu, nhìn thấy ở phía đối diện có một cô gái có lúm đồng tiền đang đứng cười với cô.
"Đúng là chị rồi." Cô ta nhìn có vẻ rất vui, cô gái mặc một chiếc váy đen liền thân có thiết kế chạm rỗng, làm tôn lên thân hình nhỏ nhắn: "Lúc trước em nghe nói chị đang đóng phim, còn tưởng là chị sẽ không tới."
Cô gái cười chân thành.
Tang Noãn từ trong ký ức nhớ ra tên của cô ta: "Châu Thanh Duyệt?"
Đây là cô gái mà cô đã từng gặp trong bữa tiệc mừng chuyển nhà của Giải Yến, cô vẫn còn nhớ, lúc đó bọn cô ở cùng nhau cũng không có gì gọi là vui vẻ.
Khi cô cùng Châu Thanh Duyệt nói chuyện, cô cảm giác mỗi lời nói của cô ta đều mang hàm ý, như cây kim giấu trong bông.
Nhưng lúc này đây cô ta lại tươi cười đầy vẻ chân thành như biến thành một con người khác.
Lúm đồng tiền bên môi Châu Thanh Duyệt rất sâu, cô ta giải thích cho Tang Noãn biết lý do tại sao lại có mặt ở đây: "Có lẽ chị Tang chưa biết, năm nay em vừa mới ký hợp đồng với công ty, vậy nên sau này em chính là hậu bối của chị Tang."
Từ giọng nói đến biểu cảm của cô gái trước mặt, đều không có chút dấu vết nào thể hiện rằng cô ta không thích Tang Noãn.
Như thể cô ta thật lòng cảm thấy rằng được trở thành tiền bối và hậu bối cùng một công ty với Tang Noãn, là một chuyện rất hạnh phúc.
Tang Noãn thật lòng bái phục, nếu phải tươi cười đối mặt với người mình ghét, thì thật sự cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ năng lực diễn xuất của những người trong giới diễn viên, bẩm sinh đều đã ngấm vào xương cốt.
Cô chỉ nhẹ nhàng chúc mừng Châu Thanh Duyệt.
Châu Thanh Duyệt cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, nhưng nụ cười trên gương mặt cũng không hề phai đi, tiếp tục hàn huyên vài câu rồi mới rời đi chỗ khác.
Đợi ông chủ cùng người đàn ông lớn tuổi kia ngồi vào vị trí chủ tọa xong, buổi biểu diễn trên sân khấu mới chính thức bắt đầu.
Vị trí chủ tọa không có nhiều, ngoài ông chủ cùng vị lớn tuổi kia ra còn mời thêm vài vị khách mời quan trọng, cùng với quản lý cấp cao, ngoài ra còn có Tang Noãn và một nam diễn viên nổi tiếng khác.
Tất nhiên còn có cả Lục Mạn.
Cô ta ngồi bên cạnh người đàn ông lớn tuổi, thân thiết gọi ông ta là ông nội.
Thông qua sự giới thiệu của MC chủ trì sân khấu, Tang Noãn mới biết người đàn ông lớn tuổi được chủ tịch tiếp đón cẩn thận này, chính là Giám đốc Đài Truyền Hình Uyển thành.
Lúc đó Tang Noãn nghĩ quả nhiên Châu Toàn đã nhầm, Lục Mạn không phải là con gái của Giám đốc Đài Truyền Hình, mà là cháu gái của ông ấy.
Tang Noãn không giỏi giao tiếp, mọi người trong công ty đều biết, rất may hôm nay cô cũng không phải là nhân vật chính, chỉ cần thỉnh thoảng mỉm cười là được rối.
Tiết mục mở màn đầu tiên là tiết mục múa hát của nhóm Thư Thư, Tang Noãn vốn định quay cận cảnh một mình Thư Thư biểu diễn.
Nhưng nàng không phải quay phim chuyên nghiệp, hơn nữa phạm vi động tác của bọn họ lại thay đổi liên tục.
Tang Noãn quay được mười mấy giây liền từ bỏ, không tập trung quay một mình Thư Thư nữa, mà quyết định quay toàn bộ sân khấu.
Tiết mục đầu tiên biểu