.Editor: Chanh
.Beta: Đường Đường
.Được đăng tại: wattpad và wordpress Tiệm nhà Chanh
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^ Lượt vote càng cao càng nhanh có chương mới nè.
^^~~~
...............................................................!
Đèn tối như vậy hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo của anh ta.
Tang Noãn gạt cánh tay đang đặt trên vai cô ra, cảnh giác lùi về sau một bước.
"Anh là ai?"
Ngược lại anh ta càng tiến đến gần hơn, anh ta vén tóc mái lòa xòa trước trán lên, một gương mặt sáng sủa ưa nhìn hiện ra trước mặt cô.
"Cô Tang quên tôi rồi sao?" Giọng của anh ta nhẹ như gió, nồng nặc mùi rượu: "Tôi vừa mới cùng cô Tang đóng chung một bộ phim, vậy mà chớp mắt đã quên tôi rồi."
Lúc nói chuyện, mùi rượu từ người anh ta phả vào mặt Tang Noãn.
Tang Noãn đang đỡ Thẩm Mạt Mạt nên không tiện cử động, cô nhíu mày lại, lạnh giọng nói: "Tôi không quen anh."
Bản nhạc Jazz trong quán bar lại ngừng, lần này đổi thành một bài nhạc nhảy rất sôi động, đèn trên sân khấu cũng được mở hết công suất.
Lúc này Tang Noãn đã có thể nhìn thấy rõ mặt người trước mặt, đúng là diễn viên đã từng cùng cô quay phim, nam diễn viên trong《Cùng lời nói dối của anh》, trong lúc quay phim anh ta vẫn luôn muốn có cảnh hôn với cô.
Anh ta thật sự uống rất nhiều, đôi mắt không có tiêu cự, nụ cười lỗ mãng.
"Cô Tang thật nhẫn tâm, chúng ta từng ở cùng nhau một khoảng thời gian rất dài, vậy mà chỉ nói một câu không biết liền có thể nhẹ nhàng phủ nhận mối quan hệ của chúng ta."
"Cô đến đây làm gì vậy? Là do cảm thấy cô đơn quá sao?"
Tang Noãn chưa kịp trả lời, Thẩm Mạt Mạt vừa còn nằm nhoài trên người cô đột nhiên tỉnh táo lại, cô ấy loạng choạng đứng dậy, đẩy người kia một cái.
"Anh làm cái gì mà chặn đường vậy."
Cô uống say nên cả người không có sức lực, cái đẩy này không thể làm cho người đàn ông trước mặt di chuyển.
Anh ta cũng không liếc Thẩm Mạt Mạt một cái, lại giơ tay lên xoa mặt Tang Noãn: "Tôi thật sự rất thích cô Tang."
Tang Noãn gạt tay anh ta xuống, vẻ mặt thật sự đã rất khó chịu: "Anh có biết mình đang làm cái gì không?" Cô lấy điện thoại ra: "Tôi nghĩ rằng mình cần báo cảnh sát."
Phản ứng của anh ta hoàn toàn không giống như người đang say, anh ta nâng cánh tay bị Tang Noãn gạt xuống đưa lên môi hôn.
"Tôi hy vọng cô báo cảnh sát, vậy thì chuyện của chúng ta sẽ càng có nhiều người biết."
Dường như anh ta chắc chắn rằng Tang Noãn sẽ không dám báo cảnh sát, không có nhân vật công chúng nào dám báo cảnh sát khi đang ở nơi như thế này.
Vì vậy người kia ung dung mà nhìn Tang Noãn lấy điện thoại ra, không hề làm gì.
Màn hình điện thoại tối thui, cho dù Tang Noãn nhấn như thế nào cũng không lên.
Thì ra điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào mà cô không hề hay biết.
Anh ta cúi người xuống, mắt hơi nheo lại nói với Tang Noãn: "Tôi chờ cô báo cảnh sát." Anh ta sáp lại quá gần, Tang Noãn thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh đèn của của quán bar in trong đồng tử của anh ta.
Cô tức giận đến muốn cười, trên đời này tại sao lại có người vô liêm sỉ như vậy.
Tang Noãn nâng tay lên, ít nhất cô cũng phải tát anh ta một cái đã, cô thật sự rất tức giận.
Trong tiếng nhạc xập xình, Tang Noãn chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo đến muốn đóng băng.
"Cậu đang làm gì vậy?" Ngữ khí rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Người kia vừa quay đầu lại, trên mặt liền bị một nguồn sức mạnh đấm trúng.
Trên mặt Giải Yến như thể kết băng, anh ngồi xổm xuống nhìn người kia, nhẹ giọng nói: "Tôi cho cậu một cơ hội nữa, nói, cậu muốn làm gì?"
Cú đấm này dường như đã làm anh ta tỉnh cơn say, anh ta ngẩng đầu lên, cảm giác có vị tanh của máu đang tràn lan trong miệng.
"Anh........." Anh ta vừa nói ra một từ liền giật mình, ánh mắt của người đàn ông trước mặt thật sự rất hung bạo, dường như chỉ cần anh ta nói nhiều thêm một từ nữa liền sẽ bị anh giết chết.
"Tại sao không nói nữa?"
Giải Yến cúi đầu xuống, bóng người dày đặc phủ trên mặt anh ta.
"Tôi vẫn đang chờ cậu nói chuyện đây."
Anh ta lau mặt một cái, thuận tiện cũng quét sạch nỗi sợ hãi không thể giải thích được đang dâng lên trong lòng.
"Tôi nhận ra anh, Giải Yến, ảnh đế trẻ tuổi nhất." Anh ta ngẩng mặt lên, thờ ơ nói: "Anh dám ở nơi này đánh tôi à."
Giải Yến không nói gì, anh đứng dậy, thậm chí trên môi còn đang cười.
Anh cầm lấy vỏ chai rượu trên quầy bar, trong chớp mắt liền đập xuống đầu anh ta.
Một tiếng lanh lảnh vang lên, mảnh vỡ trên đầu anh ta rơi xuống đất, còn có cả máu.
Giải Yến cầm mảnh vỡ chai rượu kề vào cổ anh ta, giọng nói của anh vẫn nhẹ như cũ.
"Mày đoán xem tao có dám giết mày ở đây không."
Mảnh vỡ đã cắt vào da, sự đau đớn lan ra khắp thần kinh của anh ta.
Cuối cùng anh ta cũng thật sự cảm thấy sợ hãi, Giải Yến trông giống như một kẻ liều mạng không biết sợ chết là gì.
Anh ta hét lên, giọng còn to và vang hơn tiếng nhạc sàn của quán bar.
Giải Yến nhíu mày vứt mảnh vỡ đi.
Trên tay anh toàn là máu, có của anh cũng có của người kia.
"Ồn ào."
Anh kéo khăn trải bàn trên quầy bar xuống, vỏ chai rượu rơi vỡ đầy đất, loảng xoảng vang vọng.
Anh dùng khăn trải bàn bịt miệng mũi người kia lại, nhìn gương mặt anh ta dần dần đỏ lên, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có một tia sáng kỳ dị lóe lên trong đó.
Có một cánh tay kéo lấy khăn trải bàn xuống.
Tang Noãn không hề quan tâm mảnh thủy tinh vương vãi đầy đất, cô chỉ nhìn Giải Yến.
Ánh đèn trong quán bar không còn tối như lúc mới tới, lúc này đều đã sáng lên.
Cô nhìn thấy đuôi mắt của anh đỏ lên không bình thường, giống như vì tâm trạng thật sự rất kích động mà đỏ lên.
"Có muốn anh giết chết tên này luôn không?"
Tang Noãn nói với anh: "Không đáng đâu."
Cô muốn nắm tay Giải Yến, nhưng anh lại thu tay về.
"Đừng chạm