Chử Hoành nhận ra Tô Vũ Thần đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, lúc này mới thoáng thu lại tầm mắt, trong tay lật lật sơ yếu lý lịch cực kỳ ngắn gọn của Tô Vũ Thần, có chút đau đầu cuối cùng nên sắp xếp vai diễn nào cho cậu mới được. Vai nhỏ thì sợ bạn tốt của mình không hài lòng, vai lớn lại sợ người mới chỉ từng đóng một bộ phim thần tượng này không khống chế được.
“Cậu muốn thử vai diễn nào?” Chử Hoành dùng giọng thật ôn hòa nói.
Lần này liền khiến những người đã từng chứng kiến tính tình nóng nảy của Chử Hoành cực kỳ chấn động, tình hình gì đây? Chẳng lẽ nhìn vừa mắt sao?
Vì thế tầm mắt ái muội kia lại bắt đầu chuyển qua chuyển lại giữa Tô Vũ Thần và Chử Hoành, khiến Tô Vũ Thần càng cảm thấy không được tự nhiên.
Mẹ ơi, nhất định là cách mình bước vào phòng đã sai rồi, người trong phòng này cả đám đều không bình thường mà.
“Tôi muốn thử vai vị thái tử mất nước kia.” Tô Vũ Thần lấy lại bình tĩnh trả lời. Cậu biết mình có bao nhiêu phân lượng, lựa chọn vai thích hợp với mình là tốt nhất. Trong những bộ phim truyền hình chế tác lớn như này, không thiếu ảnh đế và ảnh hậu, hậu quả của việc mơ ước diễn vai chính là bị người ta giẫm bẹp chỉ trong vài phút.
Chử Hoành nhìn cậu một cái, trong lòng nói tên nhóc này ngược lại khẩu khí không nhỏ. Vai diễn vị thái tử mất nước này tuy rằng không có nhiều phân đoạn, nhưng lại là nhân vật xuyên suốt từ đầu đến cuối.
Quốc gia diệt vong, bản thân hắn lại vì mỹ mạo mà bị tân hoàng giam cầm phía sau cung. Nếu dứt khoát tự sát hoặc tiếp nhận mối tình này thì không nói gì, cố tình thái tử kia lại luôn dằn vặt, muốn nằm gai nếm mật để giết chết hoàng đế, lại vì hoàng đế đối xử tốt với hắn mà không ngừng rối rắm đau khổ. Cuối cùng ngay thời điểm tam hoàng đệ của mình đưa quân tấn công, liền một kiếm đâm chết hoàng đế, sau đó cũng đi theo hoàng đế.
Đây là một vai diễn bi tình, bởi vì từ khi bắt đầu đã biết sẽ không thể có kết quả tốt, cho nên lúc khán giả thấy hắn sẽ vô thức sinh ra cảm giác thương tiếc, dễ dàng hấp dẫn các fan. Nhưng đó cũng là một vai diễn đầy thử thách với kỹ năng diễn xuất, bởi vì mâu thuẫn mà lôi cuốn, diễn được loại dằn vặt này mới có thể càng nhập tâm, ngược lại, liền trở thành người qua đường không gây chút dấu ấn nào.
“Bắt đầu đi.” Chử Hoành phất phất tay nói.
Tô Vũ Thần nhắm mắt lại, vài giây sau mở ra thì trong mắt đã mang theo chút ươn ướt. Đôi mắt đen láy của cậu run rẩy, ngữ khí nhẹ tựa lông chim quét qua trái tim: “Ngươi nói, ngươi yêu ta phải không?”
Vừa nói, tay phải vừa như đang nắm lấy cái gì, run rẩy nhè nhẹ, trong mắt ẩn chứa vô vàn hoài niệm, thống khổ, dằn vặt, quyến luyến, cố chấp, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh quyết tuyệt.
Cậu nâng tay trái lên thật cẩn thận nhè nhàng vuốt ve vật gì đó, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thật sự yêu sao?”
Một giọt lệ từ khóe mắt vừa chảy xuống: “Ta, ta cũng đã sớm yêu ngươi."
Đi kèm thanh âm trầm thấp run rẩy là động tác cố sức đâm dao vào, tựa như dùng hết khí lực toàn thân.
Cậu vô lực ngã ngồi dưới đất, rồi lại gắt gao ôm lấy thứ gì đó, trong tai dường như nghe thấy âm thanh gì, cậu xốc lại tinh thần rút dao ra đâm vào tim mình, trong mắt luôn thâm tình nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Dao nhỏ đâm vào người, cậu lại như không hề có cảm giác, nở một nụ cười chưa bao giờ tươi sáng như vậy, trong nháy mắt cả người đều lộ ra vẻ phấn chấn.
Như đóa hoa quỳnh nở trong giây lát thoáng qua, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã hương tiêu ngọc nát.
Cậu yên lòng ngã xuống đất, lấy tư thế dựa vào ai đó, khóe mắt lại là một giọt lệ chảy ra, thê mỹ tựa như bức tranh thuỷ mặc.
Sau đó là một trận im lặng.
Tô Vũ Thần nằm một lúc, cảm giác nước mắt từ khóe mắt chảy xuống tóc mai cũng không tốt, cậu lặng lẽ mở một mắt trộm nhìn, cho dù tư thế ngã xuống của tôi đẹp thế nào thì các người cũng không thể bắt tôi nằm luôn chứ.
Chử Hoành đang đau thương liền nhìn thấy động tác nhỏ kia của Tô Vũ Thần, nhất thời cảm giác gì đó cũng mất hết, tức giận bảo cậu đứng lên.
Bởi vì vừa rồi Tô Vũ Thần đứng đối diện anh mà diễn, cho nên anh liền bị chấn động lớn nhất. Nếu có chuẩn bị tâm lí trước rằng ‘Cậu diễn xuất rất tốt’, thì có thể không bị kích thích nhiều như vậy, không thấy trợ lý đứng bên cạnh đều yên lặng lau nước mắt sao.
Chính vì không ôm quá nhiều hy vọng, nên rung động lại càng lớn.
Tên nhóc này là người mới chỉ từng diễn một bộ phim thần tượng, ngay cả xuất thân chuyên nghiệp cũng không có sao? Đừng nói là ai đó trọng sinh vào đó chứ.
“Chọn cậu! Trở về chờ thông báo vào đoàn phim đi.” Chử Hoành trực tiếp vỗ bàn nói, hai phó đạo diễn bên cạnh cũng một bộ đồng ý, trong lòng Tô Vũ Thần cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Đây là trình độ cao nhất của cậu rồi, tốt xấu gì cũng đã ba năm, dù người ngốc thế nào cũng có thể tiến bộ. Diễn xuất của cậu bây giờ so với trình độ trong bộ phim thần tượng lúc trước đương nhiên là một trời một vực.
Bước đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng casting, Hoa Văn đang lo lắng chờ đợi trước cửa liền bật người chạy qua: “Được đúng không?”
Tuy rằng biết rõ đã có người sắp xếp, Hoa Văn vẫn có chút không yên lòng, đây hẳn là cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Tô Vũ Thần hướng về phía anh ra dấu OK, mới vừa rồi còn ra dáng tao nhã hữu lễ liền nhanh chóng thay thế bằng vẻ mặt đắc ý dào dạt.
Hoa Văn lập tức nhếch miệng cười cười, quả thực còn vui vẻ hơn Tô Vũ Thần, cánh tay vung qua khoát vai Tô Vũ Thần: “Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng một chút, cậu chọn vai diễn gì vậy?”
Tô Vũ Thần luôn luôn có chủ ý của mình, lúc trước Hoa Văn sợ quấy rầy cậu thể hiện nên không dám hỏi nhiều, bây giờ mọi chuyện vừa kết thúc tật xấu nhiều chuyện lại bắt đầu: “Ôi, mau nói rõ ràng cho người ta biết, để người ta vui