Mãi đến khi Boss đứng sừng sững trước mặt cậu, Tô Vũ Thần mới phát hiện quái vật khổng lồ bất thình lình xuất hiện.
Tô Vũ Thần đang mỉm cười tủm tỉm đánh giá chữ ký xinh đẹp trên chiếc áo T-shirt của mình, dùng khóe mắt liếc nhìn Tần Hoán Sâm một cái, vị này cũng là fan của nam thần nhà cậu sao, nhìn sắc mặt đen như vậy, có lẽ đang tức giận cậu đi trước anh một bước giành được chữ ký của nam thần. Chậc chậc, chuyện tối kỵ nhất khi theo đuổi minh tinh là theo đuổi không được lại còn tử sĩ diện, phóng lãnh khí với tôi cũng vô dụng thôi.
Đừng hòng cướp đoạt chữ kí nam thần của tôi!
Tô Vũ Thần nghĩ vậy liền lui về sau một bước, vươn tay nắm chặt áo T-shirt thề chết bảo vệ chữ ký nam thần tặng riêng mình!
Thấy vẻ mặt phòng bị của Tô Vũ Thần khi nhìn mình, sắc mặt Tần Hoán Sâm lại càng đen.
Lần này tại sao lại không ôm đùi tôi? Tôi đã đến gần như vậy rồi còn gì! Tuy rằng tôi tuyệt đối không phải cố ý đến gần để cậu ôm đùi tôi đâu.
Lấy lòng một tiểu minh tinh thì có ích lợi gì? Không phải tôi mới là cấp trên của cậu sao?
Một tên nhóc không có mắt nhìn!
Tần Hoán Sâm trừng mắt liếc Tô Vũ Thần một cái, với chỉ số thông minh này của cậu làm thế nào tồn tại trong giới giải trí? Ơ, cậu còn dám trốn nữa, trốn cái gì mà trốn? Dũng khí ôm đùi tôi chạy đâu mất rồi?
Mắt thấy sắc mặt của vị thần mặt đen này càng ngày càng không đúng, Tô Vũ Thần giật mình một cái, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Tên này chẳng lẽ còn ghi hận chuyện mình ôm đùi anh ta sao? Làm gì mà ánh mắt càng ngày càng dọa người như vậy?
Tôi đã giải thích đó là chuyện ngoài ý muốn rồi, hơn nữa không phải anh nói tôi ngốc manh lại còn không biết xấu hổ mà nói muốn liếm màn hình sao? Tôi cũng đã mở lòng từ bi mà không so đo với anh rồi còn gì.
Không khí giữa hai người càng ngày càng quỷ dị, Thẩm Trạch Lâm ở bên cạnh xem náo nhiệt đến vui vẻ, còn Hoa Văn đơn giản là không dám mở miệng.
Vốn dĩ anh cho rằng Boss đại nhân tới bắt quả tang, trước mặt kim chủ lại dám câu dẫn người đàn ông khác, Boss không tức giận mới bất thường.
Lý Hân Hân theo đuôi Tần Hoán Sâm đến một phen ôm lấy cánh tay Tần Hoán Sâm, trực tiếp xem nhẹ Tô Vũ Thần, cười tủm tỉm nói với Thẩm Trạch Lâm: “Tôi còn tưởng A Sâm đến đây làm gì, thì ra là Thẩm đại minh tinh ở đây.”
Thật ra trong lòng cô ta đã sắp tức chết rồi!
Vốn dĩ ngay khi biết đến bộ phim truyền hình được đầu tư hoành tráng này thì cô ta đã muốn vai diễn hoàng hậu kia, tuy cô ta từng được đề cử danh hiệu ảnh hậu nhưng dù sao cũng không phải là ảnh hậu thật sự, lo sợ không qua casting, thế nên muốn nhờ A Sâm đến đây cho cô ta chút mặt mũi. Không ngờ khi đó anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, chưa cần nhờ bác gái nói giúp thì A Sâm đã gật đầu.
Trong lòng cô ta cực kỳ vui vẻ, tình cảm với A Sâm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút tiến triển. Trên đường đi tâm tình cô ta vô cùng vui sướng, dù A Sâm chỉ mặt lạnh nhưng cô ta cũng không để ý chút nào, không ngờ mới vừa xuống xe thì vẻ mặt A Sâm liền trở nên không đúng.
Quen biết nhau hai mươi mấy năm, dù A Sâm vẫn như cũ mặt không đổi sắc, Lý Hân Hân cũng có thể từ những thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt mà suy đoán tâm tình của anh.
Lúc Tần Hoán Sâm vừa dừng lại xe liền phát hiện tiểu minh tinh ngu ngốc kia, thầm nghĩ tiểu minh tinh này thật biết chọn thời điểm, biết anh muốn tới liền giương mắt đứng ở cửa chờ.
Làm một ông chủ tự nhận là chăm sóc cấp dưới rất tốt, Tần Hoán Sâm tất nhiên không thể để tiểu minh tinh chờ lâu, vì vậy ngay khi Lý Hân Hân chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng xuống xe.
Sắc mặt nghiêm túc tuyệt đối không thể cười, dù sao anh cũng là một tổng tài khí phách cao lãnh, trên mạng nói gần đây cụm từ này rất thịnh hành.
Sự thật là khóe miệng Tần Hoán Sâm lại không nhịn được nhếch lên, tiểu minh tinh thật là không chút rụt rè, cư nhiên còn gọi anh là nam thần! Không phải nên gọi là Tần tổng, ông chủ, Boss gì đó sao?
Được rồi, thật ra gọi nam thần cũng không sao, dù gì tiểu minh tinh cũng có chút ngu ngốc, xưng hô gì gì đó rất phức tạp có thể cậu vẫn chưa rõ, nếu cậu đã sùng bái anh như vậy, anh sẽ mở lòng từ bi cho phép cậu gọi anh là nam thần.
Tần Hoán Sâm chỉnh sửa vạt áo, ngẩng đầu khoanh tay đứng trước xe chờ tiểu minh tinh vui vẻ chạy đến chào hỏi anh.
Khoan đã, cậu chạy sai hướng rồi, chạy qua chỗ nào vậy?
Ơ, cái tên đứng bên kia vừa nhìn liền biết không phải người tốt từ đâu chui ra vậy?
Tần Hoán Sâm mắt trừng trừng nhìn Tô Vũ Thần lướt qua mình vẻ mặt kích động chạy về phía tên mặt người dạ thú kia, anh tuyệt đối không thừa nhận thật ra ngay từ đầu trong mắt tiểu minh tinh đã không thấy mình.
Lý Hân Hân tự động xuống xe, cô ta biết rõ các loại hành động ga-lăng giúp phụ nữ mở cửa xe gì đó Tần Hoán Sâm sẽ không bao giờ làm với mình.
Bước đến bên cạnh Tần Hoán Sâm kéo tay anh muốn đi vào đại sảnh, đi này, ơ, tại sao lại không chuyển động nhỉ? Lý Hân Hân quay đầu nhìn lại người bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Tần Hoán Sâm thẳng tắp nhìn chằm chằm một hướng, sắc mặt biến thành màu đen như thể đang âm thầm vận công.
Theo ánh mắt Tần Hoán Sâm nhìn qua, liền thấy tên đầu sỏ gây tội gần đây khiến anh tâm thần không yên. Vừa mở miệng định nói gì đó, Tần Hoán Sâm đã bỏ tay cô ta ra hùng hổ đi về phía nhóm người bên kia, Lý Hân Hân sau khi sửng sốt một chút, chớp mắt một cái liền vội vàng đuổi theo.
Nụ cười của Thẩm Trạch Lâm càng lúc càng chân thành, vẻ mặt xem kịch vui đầy thỏa mãn. Anh không phải người của công ty HY, địa vị thần tượng đã ổn định, cũng không sợ đắc tội Tần Hoán Sâm, hiếm khi có trò hay để xem như vậy tất nhiên không thể lãng phí rồi.
“Tôi đến casting theo quy tắc của đạo diễn Chử.” Thẩm Trạch Lâm vuốt tay.
Chỉ cần muốn đóng phim của Chử Hoành thì phải đến casting, không cần biết là đại thần nổi tiếng đã lâu hay là diễn viên cấp ba không tên tuổi, đây là quy tắc của anh. Có người không phục cãi lại, kết quả trực tiếp bị đóng băng. Thật không có biện pháp, tuy rằng tính tình