Rõ ràng chỉ là những mô hình đồ chơi nho nhỏ, nhưng cả căn phòng lại mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lùng nghiêm nghị như ở khu biệt thự của Tần Hoán Sâm.
Thì ra thời niên thiếu của tên này cũng không khác gì so với người bình thường.
Đang âm thầm cười nhạo Tần Boss bình thường lại thích giả vờ lạnh lùng, không ngờ vừa quay đầu lại đã bị người nào đó ôm lấy hôn lên.
Tô Vũ Thần sửng sốt một chút, sau đó liền nhiệt tình đáp lại. Chỉ khi dựa vào nhau gần hơn một chút, sâu sắc hòa hợp với nhau, mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho cả hai người.
Thân người bị đẩy về phía sau, sau đó ngã lên giường lớn mềm mại.
Thậm chí còn chưa kịp cởi áo ngoài, chỉ vừa cởi quần được một nửa thì hai người đã bắt đầu điên cuồng vận động.
Sự thô bạo và kịch liệt nguyên thủy, những áp lực và mệt mỏi mà hai người phải chịu đựng đều được giải thoát ra bên ngoài trong lần buông thả này.
Lần thứ hai Tô Vũ Thần mở mắt là do bị đói đến tỉnh ngủ, ánh sáng mặt trời ngày đông ấm áp chiếu lên người cậu trai không muốn thức dậy.
Tuy rằng người cậu có chút cảm giác đau nhức nhưng lại rất nhẹ nhàng khoan khoái, bộ vị nơi tư mật nào đó chắc cũng đã được thoa thuốc, Tô Vũ Thần híp mắt đưa tay che mặt, xuyên qua khe hở nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên giường.
“Dậy đi, ăn một ít rồi ngủ tiếp, cả ngày hôm qua em chỉ ăn một quả táo, nếu tiếp tục như vậy sẽ phá hư dạ dày đó.”
“Từ khi nào anh đã thành mẹ của em rồi?” Giọng nói khàn khàn của Tô Vũ Thần miễn cưỡng vang lên, sau đó dưới sự phục vụ của Tần Hoán Sâm mà đánh răng rửa mặt.
Vẻ mặt Tần Hoán Sâm đầy bất đắc dĩ, “Anh là người đàn ông của em.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tô Vũ Thần, “Hay là em còn muốn tiếp tục?”
“Được thôi.” Tô Vũ Thần quay đầu liếc xéo người nào đó đang leo lên giường ôm mình vào lòng, ngón tay xoa xoa mặt anh, nhẹ nhàng sờ sờ.
Khuôn mặt lún phún râu khiến cậu có chút cảm giác đau đớn, vừa ấm áp lại thoải mái, là người thật không tệ.
Tần Hoán Sâm lại càng bất đắc dĩ, nếu tiếp tục nữa thì thân thể bảo bối sẽ không chịu nổi.
Đưa tay nhéo nhéo mũi cậu, Tần Hoán Sâm dịu dàng nói: “Em đó, chính là biết rằng anh sẽ không nỡ.”
Tô Vũ Thần cong cong khóe môi, nuốt xuống muỗng cháo anh đưa tới bên miệng, trên mặt vô thức lộ ra vẻ đắc ý.
Cậu nghĩ, có lẽ người đàn ông này chính là nguyên nhân để cậu trọng sinh.
Ăn xong một bát cháo loãng, mí mắt Tô Vũ Thần mới hoàn toàn mở lên. Thấy Tần Hoán Sâm đi ra ngoài bỏ mâm thức ăn rồi rửa tay, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc áo ngủ trên người anh, sau đó một trận cười không nhịn được vang lên.
Tần Hoán Sâm đen mặt bước về phía giường, vừa định leo lên liền bị Tô Vũ Thần gọi lại.
“Khoan đã, quay một vòng cho đại gia ta xem nào!”
“Đừng nghịch.” Tần Hoán Sâm vươn tay muốn sờ đầu Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần lại nghiêng người né tránh.
“Có quay hay không?” Tô Vũ Thần không khỏi cao giọng hỏi.
Tần Hoán Sâm giật giật khóe miệng, “Không quay thì sao?”
Tô Vũ Thần siết chặt góc chăn, “Không quay thì đừng mong bước lên giường của em!”
Hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tần Hoán Sâm chịu thua.
Áo ngủ khủng long chibi màu xanh đậm pha với màu vàng nhạt khiến cả người anh trở nên đặc biệt vô hại, Tô Vũ Thần cười híp mắt nhìn cái đuôi màu xanh phía sau lưng anh, thậm chí còn bảo Tần Hoán Sâm đứng ở bên giường quay người lại cho cậu nhéo một cái.
“Áo ngủ này rất đáng yêu.”
“Đây là áo ngủ lúc trước của anh, đều do mẹ anh mua, anh không muốn mặc cũng không được.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa leo lên giường ôm bảo bối của mình vào lòng, bảo bối tinh nghịch như vậy quả thật chính là điều mê hoặc anh ôm chặt cậu không buông.
“Vậy áo trên người em mặc cũng do mẹ anh mua à?” Tô Vũ Thần đã sớm phát hiện áo ngủ chim cánh cụt màu vàng trên người mình, chất vải mềm mại rất thoải mái.
“Ừa.” Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Nếu mẹ anh biết áo ngủ mình mua cho con trai bị một người đàn ông khác mặc, hơn nữa người này còn mới vừa lăn giường cùng con trai bà ấy thì thế nào?” Tô Vũ Thần chớp đôi mắt to tròn dáng vẻ chờ đợi câu trả lời.
“Bảo bối.” Tần Hoán Sâm ôm chặt người trong lòng mình, “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Sau khi nói xong thấy ánh mắt Tô Vũ Thần vẫn không chút thay đổi, liền nói thêm một câu: “Ai cũng không quan trọng bằng em.”
Tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng nghe vào tay cũng thấy không tệ, chả trách người người đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà.
“Cha mẹ anh đã sớm ly hôn, lúc trước anh vẫn đi theo mẹ sinh sống ở nước ngoài, cha anh không có lòng nào chống đỡ sự nghiệp của tập đoàn Tần thị nên trước khi mất ông nội mới gọi anh trở về.”
Tần Hoán Sâm vừa nói vừa nhéo nhéo ngón tay Tô Vũ Thần, “Mẹ anh cũng có cuộc sống của riêng mình, bà ở nước ngoài đã có một gia đình khác. Còn cha anh, anh cũng không biết ông ấy đang ở nơi nào trên thế giới này. Cho nên…”
Tần Hoán Sâm xoay đầu Tô Vũ Thần lại cẩn thận nhìn vào mắt cậu, “Anh chỉ có mình em, cũng chỉ em là người quan trọng nhất từ trước đến giờ vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh.”
Tô Vũ Thần không nhịn được cong cong khóe môi, đưa tay ra nắm lấy cằm Tần Hoán Sâm, nhẹ giọng nói: “Thật ra, anh đã sớm trở thành người quan trọng nhất của em.”
Nếu không có sự xuất hiện của anh, em cũng không biết một người trong lòng chỉ có hận thù như mình sẽ biến thành bộ dáng gì.
Sự tình phát triển đến ngày thứ hai thì Giải trí Bắc Độ liền tung ra một đoạn video, so với video lúc trước càng rõ ràng