Tô Vũ Thần lười biếng dựa vào lòng Tần Hoán Sâm, miệng nhai nhai phần thịt quả nhãn mà anh đút cho mình.
Còn Tần Hoán Sâm, trên tay mang đôi bao tay trong suốt dùng một lần, vẻ mặt vô cùng dịu dàng thay Tô Vũ Thần lột từng quả nhãn. Lột xong liền cầm trên tay, đợi sau khi bảo bối thờ ơ nuốt xuống một quả nhãn, liền đút quả vừa lột xong vào miệng bảo bối.
Cứ lập lại như vậy, nhưng không hề thấy anh có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại có một loại cảm giác thật thích thú.
“Không ăn nữa.” Tô Vũ Thần thấy anh sắp tiếp tục lột thêm một quả nhãn khác, liền đúng lúc mở miệng ngăn cản: “Rất mệt.”
Tần Hoán Sâm buông quả nhãn tròn vo xuống, tháo găng tay trong suốt ra, vẻ mặt vui mừng hôn lên cái trán no đủ của Tô Vũ Thần, đây là chỗ anh thích hôn nhất thời gian này.
“Thật tốt, bảo bối cũng biết đau lòng anh.”
Tô Vũ Thần nuốt xuống một quả nhãn cuối cùng, không chút khách khí quăng một cái liếc mắt, chậm rãi nói: “Ý của em là ăn uống gì đó thật mệt, phải nghỉ một chút.”
Tần Hoán Sâm xụ mặt xuống, nâng tay phải lên nhắm ngay cái trán của Tô Vũ Thần, ngón trỏ búng một cái, “Nhóc hư hỏng.”
Tô Vũ Thần không để ý tới anh, mắt nhìn chằm chằm TV đặt trước mặt, dù sao nếu làm cậu đau thì tên này so với cậu lại càng đau lòng hơn.
Tâm trạng vui vẻ tiếp tục xem tập một của <Đế quốc phong vân truyền>, bộ phim sau khi hoàn thành so với lúc cậu xem ở đoàn phim còn tinh xảo hơn nhiều.
Ngón tay Tần Hoán Sâm đặt lên trán Tô Vũ Thần, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau khi búng xong thì anh thấy hối hận rồi, tuy rằng một chút sức lực cũng không dùng, nhưng lỡ như, nếu lỡ như bảo bối đau thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không thấy Tô Vũ Thần động đậy, Tần Hoán Sâm không khỏi hơi nhụt chí buôn tay xuống, tất nhiên bảo bối đang nhìn chằm chằm màn hình ti vi, mà người đàn ông khí thế phi phàm trang phục quý phái vừa xuất hiện trên màn hình chính là vị phân chó nào đó trong điện thoại bảo bối, Tần Hoán Sâm không vui.
“Đừng nhìn hắn.”
Giọng nói trầm thấp đầy ai oán của Tần Hoán Sâm vang lên, Tô Vũ Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, ngay cả con mắt cũng không hề chuyển động.
“Nhìn anh!” Tần Hoán Sâm ra sức nhấn mạnh.
“Ừm.” Tô Vũ Thần nhẹ giọng đáp lại.
Mười phút trôi qua, đôi mắt Tô Vũ Thần vẫn không rời khỏi màn hình ti vi.
“Anh muốn phong sát Thẩm Trạch Lâm.”
Không khi quanh người Tần Hoán Sâm trầm xuống, Tô Vũ Thần bất đắc dĩ cười cười, tên này sao càng ngày càng trẻ con như vậy chứ? Lại còn rất dính người, một phút không để mắt đến anh cũng không được.
Vươn tay nắm lấy ngón tay Tần Hoán Sâm đưa đến bên miệng mình, nhẹ nhàng hôn một cái, giọng nói dịu dàng tiếp theo đó vang lên: “Đừng nghịch, anh ấy là nam thần của em.”
“Vậy anh thì sao?” Tần Hoán Sâm đáp lại bằng cách đặt ngón tay bảo bối bên miệng mình, vừa hôn vừa liếm.
Tô Vũ Thần để mặc anh làm loạn, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Anh là người đàn ông của em, em cũng là của anh.”
Khóe miệng Tần Hoán Sâm không nhịn được cong lên, “Nói lại lần nữa, em là ai?”
“Em là của anh, Tô Vũ Thần là của Tần Hoán Sâm, hài lòng chưa?” Tô Vũ Thần tâm trạng vui vẻ tiếp tục đùa nghịch với anh.
Đáp lại Tô Vũ Thần chính là Tần Hoán Sâm vui vẻ đến nỗi tiểu đệ đệ cũng cương lên, có thể thấy người nào đó hài lòng vô cùng.
“Bảo bối~” Tần Hoán Sâm chậm rãi cọ xát, “Chúng ta làm đi.”
“Đừng nghịch.” Tô Vũ Thần hơi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định lấy tay của anh ra, “Sắp tới đoạn em xuất hiện rồi kìa.”
Tần Hoán Sâm chưa bao giờ để bảo bối của mình chịu chút tủi thân nào đành phải tự mình chịu khổ, cố gắng chuyển lực chú ý sang bộ phim đang chiếu.
Lúc trước không có phân cảnh của bảo bối nhà mình diễn, Tần Hoán Sâm cũng lười xem. Bây giờ nghe thấy bảo bối sắp xuất hiện, Tần Hoán Sâm rốt cuộc mới nổi lên chút hứng thú, lẳng lặng cùng bảo bối xem phim.
Thái tử một thân trang phục màu vàng đang cưỡi một con ngựa trắng như tuyết chạy băng băng giữa núi rừng, cách không xa phía sau là vài tên hộ vệ và người hầu, hóa trang đen đúa càng làm tôn lên khí chất sáng sủa của Thái tử.
Trong ánh mắt người thiếu niên tuy có lòng hiếu thắng mãnh liệt, nhưng vẫn mang theo một chút ngây thơ trong sáng khiến người ta yêu thích.
Nhìn thấy một con nai hoảng sợ chạy qua, thiếu niên lập tức vươn tay cầm lấy cung tên, một tiếng vút vang lên, tên bắn ra ngoài.
Dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng kết quả lại không được như ý muốn.
Mũi tên bay vút qua sát cổ con nai, con nai hoảng sợ ngược lại càng chạy nhanh hơn.
Thái tử nôn nóng bắn thêm một mũi tên khác đi, nhưng có người nhanh hơn hắn một bước bắn trúng mắt con nai, lực tay cực mạnh khiến toàn bộ mũi tên đâm sâu vào, chỉ còn phần đuôi tên là ở phía ngoài.
Thái tử có chút tức giận người đã cướp mất con mồi của mình, đợi sau khi quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng của người kia lập tức nở một nụ cười sáng lạn.
Ca khúc kết thúc phim vang lên, hai tập phim hôm nay cứ như vậy đã hết, rất nhiều người ngồi trước ti vi nhìn chằm chằm phần hình ảnh lúc cuối phim, mong tìm ra rốt cuộc ai là người khiến cho thiếu niên xinh đẹp lộ ra nụ cười như vậy.
Nhưng nhanh chóng bị một giọng nam trầm thấp hấp dẫn, tâm trạng nôn nóng cũng trở nên lắng đọng lại. Phần cao trào chợt hiện lên một cái, thiếu niên say rượu bị hoàng đế ném mạnh lên ngự tháp, động tác thô bạo xé mở y phục của hắn, sau đó nhanh chóng chuyển sang một phân cảnh khác.
Nhóm fan hâm mộ của Tô Vũ Thần quả thực nghẹn đến nổi máu đã trào lên tới cổ họng, phun ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong, thật là uất ức mà.
Người khiến hắn cười rực rỡ như vậy là ai? Rồi chuyện xé quần áo thì sao? Trời ạ, sao lại ngắt mạch hứng thú của người ta như vậy. Khổ sở chờ đợi một bộ phim truyền hình, thần tượng của mình chỉ xuất hiện trong vài phút ngắn ngủi, thật là khó có thể thỏa mãn mà!
Sau đó ánh